Trăm ngàn vạn năm đến nay, cũng không ít thiên tài kinh tài tuyệt diễm chết thảm dưới âm mưu, ám sát, đánh lén, chỉ có trong loại tàn khốc này chiến đến cuối cùng, mới có thể trở thành Tiên Đế.
Trên con đường Tiên Đế, đánh lén, ám sát thường sẽ bị người phỉ nhổ, nhưng mà, hôm nay Cơ Không Vô Địch đã không quản được những thứ này, đối với hắn mà nói, chỉ cần giết Lý Thất Dạ, hắn nguyện ý nỗ lực bất cứ giá nào, hơn nữa hắn thấy, chỉ cần hắn có thể trở thành Tiên Đế, như vậy, về sau ai sẽ để ý loại chuyện này! Lại có ai dám nói đến chuyện này đây! - Lý Thất Dạ a Lý Thất Dạ, thật sự là nhìn không thấu được ngươi, ngươi đến tột cùng là cường đại cỡ nào đây.
Sau khi nghe được tin tức như vậy, Lâm Thiên Đế đang cùng Chiến Sư khổ luyện cũng không khỏi vì đó cảm khái nói ra.
- Rất cường đại, cường đại đến không phải ngươi ta có thể suy đoán.
Coi như là Chiến Sư cũng không khỏi nói ra.
Chiến Sư từng nhập Thiên Đạo Viện, vào lúc đó, hắn là học sinh của Thánh Thế Viện, mặc dù nói vào lúc đó hắn cũng không có cùng Lý Thất Dạ kết bạn, nhưng, lúc ấy hắn đối với sự tích của Lý Thất Dạ là nhất thanh nhị sở. - Xem ra, một thế này thật không tịch mịch.
Lâm Thiên Đế không khỏi cảm khái nói ra:
- Một thế này, chỉ sợ sư huynh của ta là gặp đối thủ mạnh mẽ, nếu hắn không cẩn thận đối mặt, chỉ sợ sẽ thua chạy.
- Xem ra Lâm huynh là rất rộng rãi.
Chiến Sư cười nói với Lâm Thiên Đế.
- Ngươi ta thổ lộ tâm tình, cũng không có cái gì phải giấu diếm.
Lâm Thiên Đế cười cười, nói ra:
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
- Xuất thân của ta Chiến huynh cũng biết. Giống như Chiến huynh nói, ta đi đến hôm nay, cũng không có cái gì không bỏ xuống được, cũng không có cái gì không rộng rãi.
Chiến Sư nhìn lấy Lâm Thiên Đế, không khỏi nói ra:
- Lâm huynh cứ như vậy cam tâm từ bỏ thiên mệnh chi tranh? Tiên Đế, mặc kệ là người nào có hùng tâm đều muốn được.
- Chính xác nói đến, ta là chưa từng có nghĩ tới đoạt thiên mệnh, ta chưa từng có nghĩ tới thành Tiên Đế. Cơ hội này không phải vì ta chuẩn bị, là vì sư huynh của ta mà chuẩn bị.
Lâm Thiên Đế vừa cười vừa nói.
- Ta cũng không phải là người tự coi nhẹ mình, ta nhìn Lâm huynh cũng không phải một người tự coi nhẹ mình.
Chiến Sư nói ra:
- Coi như sư huynh của Lâm huynh cường đại tới đâu, theo ta nhìn, Lâm huynh cũng có cơ hội tranh đoạt thiên mệnh.
- Không, so với sư huynh của ta, ta có chênh lệch rất lớn.
Lâm Thiên Đế nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Chí ít lấy hiện tại mà nói, ta không cách nào siêu việt sư huynh của ta.
Chiến Sư lắc đầu nói ra:
- Ta lại không cho rằng như vậy, trở thành Tiên Đế. Nhiều khi, thường thường trọng yếu nhất không phải thiên phú, trọng yếu là đạo tâm. Mặc dù nói, thiên phú là không thể thiếu, nhưng mà, đạo tâm so với thiên phú quan trọng hơn. Đạo tâm không kiên, thiên phú kinh diễm đến đâu, vậy cũng chẳng qua là đồ hữu kỳ biểu mà thôi. Vạn cổ đến nay, bao nhiêu thiên tài kinh tài tuyệt diễm bởi vì đạo tâm không kiên, không chịu đựng nổi thất bại đả kích, cuối cùng thua ở dưới tâm ma của mình. - Chỉ có dũng cảm đi về phía trước, không ngại mưa gió, lúc này mới có khả năng trở thành Tiên Đế.
Chiến Sư nói đến đây, ánh mắt trở nên thâm thúy, cả người càng kiên quyết hơn.
Chiến Sư nhìn lấy Lâm Thiên Đế nói ra:
- Bất luận thiên phú, bất luận tài tình, bất luận đạo tâm, Lâm huynh cũng không thiếu, Lâm huynh có điều kiện, cũng có tư cách tranh đoạt thiên mệnh.
- Tông môn chọn là sư huynh của ta, mà không phải lựa chọn ta.
Thiên Lâm đế nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Ta sẽ không làm người chặn đường tông môn, ta cũng sẽ không ngăn cản con đường của sư huynh.
Chiến Sư cũng không tán đồng nói ra:
- Bằng vào ý kiến của ta, Lâm huynh cũng không phải là loại người cổ hủ, vì sao có ý nghĩ như thế đây? Mệnh ta do ta không do trời!
- Ta đã rất thỏa mãn.
Lâm Thiên Đế cười nói ra:
- Ta có thể đi đến hôm nay, ta có hôm nay, đây đều là tông môn ban tặng. Tông môn đã xem trọng sư huynh, ta liền nhường đường cho hắn, hi vọng hắn không cô phụ tông môn hi vọng, trở thành một đời Tiên Đế. - Lâm huynh đã vô tâm tranh giành Tiên Đế, làm sao còn muốn chiến Lý Thất Dạ.
Chiến Sư nói ra:
- Lâm huynh đã không tranh giành thiên mệnh, Lâm huynh hẳn là rời khỏi trò chơi này, đây là một con đường tàn khốc.
- Vậy cũng là ta vì tông môn tận thêm chút sức đi, liền để ta đến dò xét thử nội tình của Lý Thất Dạ, vì sư huynh ta tranh thủ một cơ hội.
Lâm Thiên Đế cười nói ra:
- Lại nói, không đánh mà lui, đây không phải phong cách của ta! Ta muốn cùng Lý Thất Dạ đến một trận chiến chân chính, không phải một hai chiêu liền bị hắn đánh bại! Suy tàn như thế, ta không cam tâm. - Ta cũng không cam tâm.
Chiến Sư cũng không muốn bàn lại vấn đề này, cười nói ra:
- Bị Lý Thất Dạ một hai chiêu đánh bại, ngay cả chuyện gì xảy ra cũng không biết, vậy liền quá không cam tâm! Bất kể như thế nào, chúng ta đều dò xét ngọn nguồn của Lý Thất Dạ một cái! Coi như bị đánh bại, cũng muốn bại minh bạch, biết mình bị đánh bại thế nào! - Không sai, để cho chúng ta liên thủ, đánh với Lý Thất Dạ một trận.
Lâm Thiên Đế cũng không khỏi hào sảng, cười to nói ra.
Chiến Sư cười ha hả, nói ra:
- Nếu chúng ta có thể đánh bại Lý Thất Dạ, như vậy, tương lai tranh đoạt thiên mệnh, liền là trận chiến giữa ngươi và ta.
- Nếu như quả thật có một ngày như vậy, ta tất tranh giành thiên mệnh.
Lâm Thiên Đế cũng cười ha hả, lời này thành phần đùa giỡn càng nhiều hơn một chút.
- Nếu quả thật đi đến một ngày như vậy, Lâm huynh, ngươi nhớ kỹ, ta sẽ không hạ thủ lưu tình.
Chiến Sư ánh mắt kiên định, trịnh trọng nói.
Lâm Thiên Đế cười to, hào khí ngất trời, nói ra:
- Yên tâm, Chiến huynh, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, chúng ta chiến đến trời sập!
Mặc dù lúc này Lâm Thiên Đế hào khí ngất trời, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, hắn biết sẽ không có ngày đó, mặc kệ có thể đánh bại Lý Thất Dạ hay không, tương lai hắn đều phải nhường đường cho sư huynh hắn, tông môn cho hắn hết thảy hôm nay, hắn không thể làm tông môn thêm phiền toái, hắn càng không có khả năng ngăn cản con đường của sư huynh hắn.
Dù sao, tông môn chọn là sư huynh hắn, mà không phải hắn, mà đối với chính hắn mà nói, tông môn cho hắn hết thảy, hắn không thể vong ân phụ nghĩa!
Lý Thất Dạ mang theo Lý Sương Nhan các nàng bước vào Ma Sách Cung, dọc theo con đường đi về phía trước, từng tòa cung điện từ trong mắt bọn họ lướt qua.
Từ bên ngoài thoạt nhìn, Ma Sách Cung chỉ là một tòa cung điện, trên thực tế thực sự không phải như thế, bên trong Ma Sách Cung tự thành động thiên, ở chỗ này, có từng tòa cung điện.
Khi đi vào trong Ma Sách Cung, bọn người Lý Sương Nhan đều cảm nhận được một cỗ khí tức trấn áp người, cỗ khí tức này tựa hồ đến từ bản thân Ma Sách Cung, lại tựa hồ đến từ một loại lực lượng khác.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!