Lúc ấy Phi Dương Tiên Đế tỉnh lại trong Lão Vô Tự tỉnhđặc biệt nhanh, thoáng cái kịp phản ứng, hắn hiểu rõ huyền cơ trong đó, hắn lừa ngược đối phương một vố, cuối cùng hắn lừa được tượng phật bằng đá.
Nhưng mà người ta cho rằng Hạo Hải Tiên Đế càng nghịch thiên hơn lại bị lừa một vố, ăn một cái thiệt thòi lớn, hơn nữa hắn xem như ăn thiệt lớn cũng chỉ có thể tự mình nuốt vào bụng, không cách nào nói với người khác.
Hạo Hải Tiên Đế thật sự là một Tiên Đế vô cùng kinh diễm, có người từng mang Hạo Hải Tiên Đế xếp vào trong top mười Tiên Đế mạnh mẽ nhất, hắn đã từng đi qua Thế Giới Thụ, càng đạt được kỳ tích tại nơi đó, hơn nữa có đồn đãi nói hắn đạt được một phần Không Thư.
Trong các Tiên Đế, có người cho rằng Hạo Hải Tiên Đế cho dù còn kém Kiêu Hoành Tiên Đế, chỉ sợ cũng kinh diễm hơn Phi Dương Tiên Đế nhiều.
Năm đó Hạo Hải Tiên Đế đi vào Lão Vô Tự, hắn không chỉ muốn đạt được Không Thư trong truyền thuyết, càng muốn chiếm được một trong cửu đại thiên bảo là Vạn Niệm Hồ, dù sao tuyên cổ đến nay, chưa từng nghe nói có Tiên Đế nào có được cửu đại tiên bảo.
Nếu như hắn đạt được một trong cửu đại thiên bảo Vạn Niệm Hồ, nói không chừng hắn cuối cùng có thể trở thành đệ nhất Tiên Đế, vượt qua Kiêu Hoành Tiên Đế.
Chính bởi vì có tham niệm này, chính là vì Hạo Hải Tiên Đế có tự tin tuyệt đối vào bản thân mình, trên thực tế hắn cũng thật sự có tư cách tự tin đó, dù sao hắn lúc đó là một Tiên Đế vô địch, hào quang chiếu sáng muôn đời.
Nhưng mà ai lại nghĩ tới, Tiên Đế vô địch năm đó cuối cùng lại nhảy vào trong hố, lại tự vùi mình xuống hố.
Lúc ấy Hạo Hải Tiên Đế thua một ván, nhưng mà hắn cuối cùng vẫn là Tiên Đế vô địch, cuối cùng hắn dùng tư thái vô địch rời đi, Lão Vô Tự cũng không làm gì được hắn.
Nhưng mà chuyện này lại thành tâm bệnh cả đời của Hạo Hải Tiên Đế, cảnh này khiến hắn cả đời không dám lại bước vào táng phật cao nguyên.
Đối với Lý Thất Dạ nói như thế, lão hòa thượng hợp thành chữ thập nói:
- Thiện quá thay, thiện quá thay.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
- Vạn Niệm Hồ!
Lý Thất Dạ cũng không khỏi quay đầu lại nhìn, cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Ván cược như thế với ta mà nói thì thôi đi. Đây không phải là đánh bạc với đám hòa thượng các ngươi, mà là đánh bạc với bản thân mình! Năm đó Hạo Hải Tiên Đế không hiểu rõ huyền cơ trong đó, cuối cùng nhất hắn thua, hắn thua bởi bản thân mình.
Lão hòa thượng hợp thành chữ thập, mỉm cười không nói, đối với huyền cơ này thường thường không phải do bọn họ chỉ điểm ra, mà là cần dựa vào chính mình đi hiểu ra, chỉ có người hiểu ra mới không bị hãm vào trong đó, năm đó Phi Dương Tiên Đế bởi vì phản ứng quá nhanh cho nên bọn họ mới bị lừa đi một tượng phật đá. - Tốt rồi, ta và các ngươi biện Lão Vô Kinh, các ngươi ai tới đây?
Lý Thất Dạ ngồi trong đại điện, cười lên, chậm rãi nói ra:
- Ta tin tưởng, các ngươi đã có chuẩn bị.
- Thí chủ đã là nhất niệm thành phật, tiểu tăng không biết tự lượng sức mình biện Lão Không Kinh với thí chủ.
Lão hòa thượng đã ngồi xuống trong đại điện, hòa ái nói.
- Đám hòa thượng các ngươi rốt cuộc đổi đối thủ với ta rồi.
Nhìn qua lão hòa thượng, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Lần trước làm ra động tĩnh lớn như thế, các ngươi lúc này sợ ta nhìn rõ sách lược của các ngươi, cho nên để ngươi ra thay a.
- Thiện quá thay, thiện quá thay.
Lão hòa thượng cũng không có nói những lời khác, chỉ hợp thành chữ thập tuyên phật hiệu.
- Cũng được, không quản các ngươi là ai ra mặt, ta đều tiếp chiêu được.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Quy cũ không có thay đổi, ta thắng nhất định phải để cho ta mang Không Thư đi, nếu như ta thua, ta sẽ lưu lại. Bất phân thắng bại thì tất cả mọi người vỗ mông rời đi. "Ông" một tiếng, thời điểm này trên người lão hòa thượng xuất hiện từng đám phật quang, mỗi một đám phật quang giống như thế giới phật gia, bên trong mỗi đám phật quang có hàng tỉ con dân, có ngàn vạn sư sãi, có trăm vạn thánh tăng.... Ở bên trong từng sợi phật quang có âm thanh ba ngàn thế giới tuyên phật hiệu, mỗi một đám phật quang đều hóa thành một tôn đại phật huyền diệu chí lý.
Bên trong mỗi đám phật quang này có thể độ hóa hàng tỉ sinh linh, một đám phật quang đại biểu cho một loại phật đạo khác nhau.
Lúc này sau đầu lão hòa thượng xuất hiện phật luân, phật luân thừa nhận ba ngàn thế giới, dưới người hắn có kim liên hiển hiện nâng thân thể của hắn lên...
Lúc này lão hòa thượng trước mặt không còn là lão hòa thượng vô cùng bình thường nữa, hắn là một phật chủ, là phật chủ một câu có thể độ hóa chúng thần.
Lý Thất Dạ cũng lập tức xuất hiện phật quang, hắn thừa nhận thiên địa vũ trụ, cả thế giới đều quay quanh hắn, bất kể là thánh phật hay là chúng thần đều phải phục bái hắn, phật ngữ của hắn hóa thành pháp tắc duy nhất trong vũ trụ, phật hiệu của hắn là chuẩn tắc duy nhất của thế gian.
Cửu thiên thập địa, tuyên cổ vĩnh hằng chỉ cho phép phật hiệu của hắn tồn tại, pháp tắc khác trước mặt phật hiệu là vô căn cứ, đều là ngụy pháp, không đáng giá được nhắc tới, thậm chí là không được phép tồn tại.
Lúc này hòa thượng tay kết phật ấn, độ hóa hàng tỉ sinh linh, mở miệng nhả chân ngôn, nói ra:
- Ngươi đến từ đâu?
Lý Thất Dạ cười cười, phật độ chúng sinh, tay niết hoa sen, chấp chân ngôn phật gia duy nhất, nói ra:
- Tới từ phía trên!
Hòa thượng phật ấn chìm nổi, phật âm bao phủ ba ngàn thế giới, hắn một mặt phật hiển hiện dường như có ba ngàn thế giới, giống như có ba ngàn hắn, bất luận kẻ nào gặp phải cũng đều phục bái thật sâu. - Thiên ý như thế nào?
Hòa thượng mở miệng, phật âm luân phóng, trở thành tuyên cổ, lại có thể thay thế hiện tại, phật âm duy trì không tiêu tán.
- Thiên ý không lường được.
Hoa sen trong tay Lý Thất Dạ nở ra, thời điểm hoa sen nở ra từng phiến lại từ từ héo đi, giống như đi vào hủy diệt.
Nhưng mà thời điểm cánh hoa héo đi, lại có cánh hoa mới xuất hiện, bên trong cánh hoa lại có thế giới mới sinh ra.
Trong quá trình này người ta nhìn thấy quá trình hủy diệt và trọng sinh, dường như quá trình này là tuần hoàn vĩnh cửu. Vô cùng vô tận, mãi không kết thúc.
- Thiên là phạm vi?
Hòa thượng mở miệng, ba hoa chích choè như có tiên nữ hạ phàm, như có kim long chuyển thế.
Lý Thất Dạ cười lên, nụ cười từ bi, bảo tồn trọn đời, có thể độ hóa sinh linh muôn đời, có thể rửa tận dơ bẩn hắc ám trên thế gian. Hắn bảo trì tươi cười vĩnh viễn, Lý Thất Dạ nói ra: - Nói khó mà hết, không thể nói rõ. Cho ngươi mượn tuệ nhãn, giúp ngươi xem rõ.
Hòa thượng cười cười. phật mục bắn ra hòa quang cơ trí, tại thời khắc này phật mục của hắn nhìn rõ đại thế muôn đời, chiếu sáng nhiều thế hệ, một đôi phật mục trên dò xét cửu thiên, dưới nhìn địa phủ, hắn chậm rãi nói ra: - Tuệ nhãn đã mượn, lại không thấy thiên!
- Thiên có trước tuệ nhãn!!!
Lý Thất Dạ mở miệng. Thần hồn lay động, nhật nguyệt sáng chói, âm dương điên đảo, chỉ nháy mắt có một thế giới, một trời xanh, dị tượng như thế hiển hiện ra trước mắt
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!