Lúc này Lý Sương Nhan các nàng cũng phải nhìn qua Lão Vô Tự, có ai nghĩ tới một ngôi chùa nhỏ không chút thu hút kia lại cất giấu Vạn Niệm Hồ, là một trong cửu đại thiên bảo trong truyền thuyết cơ chứ. - Năm đó Hạo Hải Tiên Đế là nhắm tới Vạn Niệm Hồ nên tới đây.
Bạch Kiếm Chân cũng hiểu vì cái gì, thì thào tự nói.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
- Thứ đồ vật này không dễ dàng có được, cho dù là Tiên Đế cũng như thế. Lại nói đạt được thứ này cũng không nhất định là chuyện tốt. Thế gian bảo vật phần đông, không phải người nào cũng có được bảo vật hữu dụng với mình.
Đối với lời này, Bạch Kiếm Chân các nàng lựa chọn trầm mặc, cửu đại thiên bảo, đây là thứ các nàng không dám mơ ước tới.
- Hắc, hắc, hắc, đại gia, lão nhân gia người đạt được Không Thư.
Lúc này tiểu nê thu thèm chảy nước miếng, cười hì hì nói ra:
- Lão nhân gia ngươi... Hắc, hắc, hắc, có phải nên truyền thụ cho ta hay không?
Lý Thất Dạ lườm nó một cái, nói ra:
- Yên tâm đi, ta sẽ truyền cho ngươi ba năm chiêu, nhưng mà ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng, nếu ngươi không cố gắng một chút, tăng mạnh uy lực huyết thống của mình lên, coi chừng ta lưu đày ngươi vĩnh viễn đấy.
Tiểu nê thu với tư cách Độ Không Khâu Dẫn, nó có được huyết thống cực kỳ quý hiếm, nó có ưu thế lĩnh ngộ không gian cực kỳ to lớn, đổi một câu nói, nó là thiên tài trời sinh về lĩnh vực không gian.
Nhưng mà Độ Không Khâu Dẫn tâm chơi rất nặng, nó vẫn không thể phát huy được ưu thế huyết thống của mình, sau kỳ ngộ đi Thế Giới Thụ lần trước mới có thể khiến huyết thống của nó tăng vọt. - Hắc, hắc, đại gia, ngươi yên tâm, chỉ cần đại gia nói một câu, ta sẽ dốc lòng tu luyện ngày đêm, ta nhất định không để đại nhân thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Tiểu nê thu vỗ ngực cam đoan, nhìn Lý Thất Dạ nói:
- Không qua vài năm, ta nhất định sẽ là chúa tể không gian...
Đối với tiểu nê thu cam đoan như vậy, Lý Thất Dạ chỉ nhàn nhạt nhìn nó một cái, sau đó phân phó:
- Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này.
Nói xong xoay người rời đi.
- Hắc, đại gia, chờ một chút!
Tiểu nê thu lập tức theo sát từng bước, bộ dáng giống như chân chó.
Lý Thất Dạ không chỉ rời khỏi Lão Vô Tự, hắn muốn rời khỏi Đế Ma Tiểu Thế Giới. Bởi vì lần này tới Đế Ma Tiểu Thế Giới nên chấm dứt cũng đã chấm dứt, trong Đế Ma Tiểu Thế Giới hắn không còn cầu thứ gì khác.
Tại Đế Ma Tiểu Thế Giới lúc gần đi, Lý Thất Dạ quay đầu nhìn lại Đế Ma Tiểu Thế Giới, hoặc là nói nhìn Đế Ma Tiểu Thế Giới lần cuối cùng.
- Gặp lại, Đế Ma Tiểu Thế Giới, từ nay về sau thế gian sẽ không còn Đế Ma Tiểu Thế Giới.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi.
Lý Thất Dạ nói lời này làm cho Lý Sương Nhan các nàng phải giật mình, Trần Bảo Kiều tò mò nói ra:
- Vì cái gì nói từ nay về sau thế gian không còn Đế Ma Tiểu Thế Giới?
- Ở kiếp này, Đế Ma Tiểu Thế Giới chắc chắn tan thành mây khói.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.
- Hòa thượng kia thực muốn động thủ?
Bộ Liên Hương cũng biết nhiều hơn Lý Sương Nhan các nàng..., nàng giật mình nói.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Bộ Liên Hương nói ra:
- Đúng vậy, nếu như di lão Trung Châu cổ triều các ngươi rời đi thì vẫn còn cơ hội.
- Một khi vào táng phật cao nguyên, trọn đời làm tăng.
Bộ Liên Hương nhẹ nhàng nói ra:
- Ngươi cũng không phải không biết.
Lý Thất Dạ lại thở dài một hơi, hắn đương nhiên hiểu đạo lý kia.
- Ma sĩ và đế bin thì sao?
Lý Sương Nhan cũng nhìn qua Đế Ma Tiểu Thế Giới, lại hỏi.
- Tan thành mây khói.
Lý Thất Dạ thở dài, hắn muốn ở đây lâu, tiếp tục rời đi.
Lý Thất Dạ và mọi người quay lại táng phật cao nguyên, đặt chân tại phật thành. Đối với Lý Thất Dạ mà nói chuyến đi này đã đặt dấu chấm hết, vô cùng viên mãn.
Lý Thất Dạ lưu lại nơi này cũng chỉ là muốn nhìn thấy lão tổ Trường Hà Tông phi thăng, cần lời của Mai Tố Dao, trợ giúp nàng một tay, dù sao hiện tại Mai Tố Dao đi theo hắn nên không tính là người xa lạ.
Trường Hà Tông kiến môn phái đến bây giờ xuất hiện không ít thế hệ kinh tài tuyệt diễm, trong đó có không ít đã tới cảnh giới Thần Hoàng.
Đối với tu sĩ mà nói, quản chi là Thần Hoàng vô địch, nhưng mà có một việc vĩnh viễn không cách nào đào thoát, vĩnh viễn cũng không có lực đi đối mặt, chính là tử vong.
Mặc kệ ngươi kinh tài tuyệt diễm tới cỡ nào, mặc kệ ngươi cường đại ra sao, sau khi ngươi sống thật lâu, lúc đối mặt tử vong thì chỉ sợ không cách nào thản nhiên và ung dung đối mặt.
Trăm ngàn vạn năm qua, có bao nhiêu người thản nhiên đối mặt với tử vong của mình cơ chứ?
Cho nên cho dù là những lão tổ kinh diễm của Trường Hà Tông cũng như vậy, bọn họ không cách nào thản nhiên đối mặt với tử vong đang gần kề, kể từ đó khiến một ít lão tổ cấp bậc Thần Hoàng của Trường Hà Tông bái nhập vào linh sơn, trở thành thánh tăng, tìm kiếm trường sinh chi đạo.
Nhiều năm qua đi, Trường Hà Tông có không ít đại nhân vật bái nhập linh sơn, trở thành thánh tăng. Trải qua thời gian mài giũa, rốt cuộc tạo nghệ phật đạo của bọn họ cũng đạt tới mức viên mãn, sẽ phi thăng nhập phật quốc.
Phi thăng theo như lời bên trong táng phật cao nguyên mà nói, chỉ khi thánh tăng phật đạo viên mãn sẽ vứt bỏ tất cả, phi thăng nhập phật quốc, trở thành một phật đà chính thức, truyền thuyết sau khi trở thành phật thì chính thức vĩnh sinh bất tử.
Ngày lão tổ Trường Hà Tông phi thăng ngày cũng gần, đám người Lý Thất Dạ dứt khoát lưu lại. Lại nói Lý Sương Nhan các nàng cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng phi thăng, lần này xem như mở rộng tầm mắt của các nàng.
Trong phật thành. Trong phòng ngủ, Lý Thất Dạ dùng Phong Thiên Ngũ Đạo Môn phong ấn cả gian phòng, hắn muốn mở hộp ra.
Cổ hộp này cực kỳ ly kỳ, cũng không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, Lý Thất Dạ cầm cái hộp quan sát kỹ một phen, cả cổ hộp là một khối, không có bất kỳ khe hở nào cả, cả cổ hộp xem ra giống như tảng đá lớn.
Duy nhất có thể giúp người ta nhìn ra đầu mối chính là dấu luân ấn lõm trên hộp, luân ấn này không giống đục lên. Dường như đây là trời sinh, luân ấn và cổ hộp là một khối.
Nhìn thấy luân ấn này, Lý Thất Dạ cười lên, chậm rãi nói ra:
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, không mưu sự làm sao được việc?
Nói xong, Lý Thất Dạ cầm một vòng bảo luân, linh vực không luân, đây là bất thế bảo vật của Nam Thiên thế gia, Lý Thất Dạ lấy được trong tay Nam Thiên thiếu hoàng.
Linh vực bảo luân chính là mấu chốt mở bảo thư, trên thực tế nghĩ tới Không Thư, nếu không làm Vạn Niệm Hồ chuyển vị, đồng thời nếu không có ba cái chìa khóa mở ra cũng không thể chiếm được cổ hộp.
Cho dù đạt được cổ hộp, nếu không có linh vực không luân thì không cách nào mở cổ hộp ra, không thể mở cổ hộp thì không thể đạt được Không Thư.
Đời sau có đồn đãi linh vực không luân là bảo luân do Phi Dương Tiên Đế luyện chế, trên thực tế thực sự không phải là như thế, linh vực không luân từ thời đại cực kỳ xa xưa lưu truyền tới nay.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!