Nói tới đây, Lý Thất Dạ nhìn qua bóng dáng kia, nói:
- Nhưng mà có chút chuyện phải nói rõ, chúng ta hôm nay không nói chuyện che chở cửu giới, thủ hộ nhân tộc cái gì đó, chúng ta chỉ nói chuyện đạo tâm, chấp niệm của ngươi. - Lấy ngươi năm đó mà nói, thủ hộ nhân tộc cũng được, che chở cửu giới cũng xong, phát triển tới cuối cùng chính là chấp niệm của ngươi.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Một thiên tài trẻ tuổi của nhân tộc đối kháng bạo quân, một mực kiên trì tới cuối cùng, thành Nhân Đế tóc bạc, lời nói nhiệt tình, ta thật sự rất bội phục kiên trì của ngươi năm đó. - Nhưng về sau ngươi có nghĩ tới hay không, chuyện này cuối cùng chỉ là ân oán giữa ngươi và bạo quân mà thôi.
Lý Thất Dạ nghiêm túc nhìn qua bóng dáng, nói:
- Ta nói như thế, sự nghiệp to lớn của ngươi ta cảm thấy rất tru tâm, là biến thành một âm mưu luận người.
- Nhưng mà chính ngươi tự hỏi một chút, tới cuối cùng chấp niệm của ngươi là gì? Thật sự là vì thủ hộ nhân tộc sao? Thật sự che chở cửu giới sao?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Đi tới lúc đó, ngươi chỉ còn là chấp niệm, chấp niệm đánh bại bạo quân, bởi vì đó là mơ ước của cả đời ngươi, ngươi muốn thực hiện mộng tưởng này.
- Nói năng bậy bạ!
Bóng dáng lạnh lùng nói.
- Vậy sao? Ngươi thật cảm thấy thế sao?
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Lý Thất Dạ cười lên, nói:
- Chẳng lẽ ngươi đánh bại bạo quân là vì thủ hộ nhân tộc, ngươi từ thiếu niên biến thành Nhân Đế tóc bạc, đi tới ngày đó ngươi đã có đủ lực lượng, khi đó ngươi triệu hoán là có đủ lực lượng đối kháng quốc gia bạo quân rồi. - Chúng ta nói chuyện kia!
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chúng ta không nói chuyện ngươi tan thành mây khói năm đó, chúng ta chỉ nói chuyện ngươi bất tử hiện tại, oán niệm cũng tốt, chấp niệm cũng được, trong đó cuối cùng chỉ có vấn đề, từ một trình độ nào đó thứ giúp ngơi sống sót tới bây giờ vãn không tới mức bất tử bất diệt. - Hừ, huyền cơ trong đó, ta lĩnh ngộ, chỉ có ta mới có thể lĩnh ngộ!
Bóng dáng lạnh lùng nói ra.
- Ta không phủ nhận điểm này!
Lý Thất Dạ nói:
- Nhưng mà ta hỏi ngươi, năm đó ngươi lấy được bí mật dưới đất từ chỗ bạo quân, ngươi biết ta muốn nói cái gì không? Bạo quân không thể lĩnh ngộ lực lượng dưới đát này, nói thật ra, hắn còn già hơn ngươi, hắn chết là chuyện sớm muộn, thậm chí có thể nói, hắn chết sớm tỷ lệ lớn hơn ngươi. - Hừ!
Bóng dáng lạnh lùng hừ lạnh.
Lý Thất DẠ nói:
- Ta biết nói như vậy rất tru tâm, tuy chúng ta đang thảo luận vấn đề, nhưng mà điểm này không ảnh hưởng tới cống hiến của nhân tộc của ngươi, trong suy nghĩ của ta, ngươi có tư cách xưng là Nhân Đế, ngươi không hỗ là tiên hiền vĩ đại. - Nhưng mà trong đó phải nói, chúng ta phải nói vấn đề tệ hại trong đó.
Nói tới dây, Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng dáng.
- Chuyện năm đó nói với hắn, ngươi nghĩ bí mật dưới mặt đất này, không bằng nói ngươi chấp nhất đánh bại bạo quân, ngươi hy vọng trước khi bạo quân chết sẽ đánh bại hắn, hoặc là nói ngươi muốn đích thân giết bạo quân! Đây là tâm nguyện cả đờicủa ngươi, cho nên cuối cùng ngươi phải đưa ra lựa chọn.
Lý Thất Dạ nhìn bóng dáng nói ra.
- Đánh bại hắn cũng tốt, thủ hộ nhân tộc cũng được, chuyện này có gì khác nhau?
Bóng dáng lạnh lùng nói.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Nói thật ra, từ chuyện này ta cũng không có ý chỉ trích ngươi, trên thực tế ta không có tư cách chỉ trích ngươi, ngươi phải làm ra lựa chọn, ngươi không phải thánh hiền, ai có thể không sao? Ai cũng có dục vọng của mình, ai cũng có dã tâm của mình. - Nhưng mà đã chính ngươi làm ra lựa chọn này, mặc kệ ngươi tan thành mây khói cũng tốt, ngươi người không ra người, quỷ không ra quỷ cũng được!
Nói tới đây Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn qua bóng dáng, nói:
- Vậy ngươi phẫn hận cái gì? Phẫn hận bạo quân sao? Oán hận lão tặc thiên sao? Hoặc là oán hận chính ngươi?
- Nói thật, ta cũng không biết ngươi oán hận cái gì!
Lý Thất Dạ nhìn hắn nói:
- Nếu ngươi đã có lựa chọn, ngươi nên trực diện lựa chọn của mình, đối mặt với kết cục như vậy, mặc kệ kết cục này là tốt là xấu.
- Ta không có oán hận, ta chỉ muốn mỗi ngày như ngày đó mà thôi!
Bóng dáng lạnh lùng nói.
- Lời này của ngươi cảm thấy có sức thuyết phục không?
Lý Thất Dạ cười lên, nói:
- Ngươi hỏi chính ngươi một câu, ngươi chưa từng oán hận qua sao?
Nói tới đây, Lý Thất Dạ nhìn qua hắn, nói:
- Lực lượng trong đây, người khác không biết nhưng mà ta lại biết rõ, lực lượng này thuộc về lực lượng mặt trái, thuộc lực lượng hắc ám, vì cái gì năm đó bạo quân có thể vô địch, vì cái gì hắn có thể nghịch chuyển cuộc chiến, vì cái gì ngươi tan thành mây khói, hắn vẫn còn sống? Đây là do lực lượng dưới mặt đất mà ra. - Bạo quân thô bạo và có dã tâm, hắn chính là dựa vào lực lượng của mình chèo chống. Mà ngươi bởi vì oán hận, bộ dáng của ngươi hiện tại mới thành ra như thế, chính ngươi lại cho rằng mình bất tử bất diệt!
Lý Thất Dạ quát lên.
- Vậy thì thế nào?
Bóng dáng quát lên:
- Ta oán hận thì như thế nào, bởi vì ta muốn là địch với ngươi, cho nên ta oán hận không được sao?
- Ta cũng không phủ nhận, ta năm đó kiến tạo Tẩy Nhan Cổ Phái ở chỗ này là có tư tâm, bởi vì ta cũng muốn lấy được vật dưới mặt đất, nhưng mà về sau ta lại buông tha.
Lý Thất Dạ nói:
- Nói thật ra, ngươi oán và hận cùng không cam lòng kia. với ta mà nói không sao cả, nhưng mà ngươi oán hận sẽ làm cho đại địa nơi đây biến thành ma thổ, hủy diệt sinh linh ở trên vùng đất này, cho nên như vậy có liên quan với ta.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế, bóng dáng lạnh lùng hừ một tiếng, lạnh giọng nói:
- Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ biến thành ma thổ, ngươi dựa vào cái gì nói ta sẽ hủy diệt sinh linh trên phiến đại địa này?
- Ngươi cho rằng tâm của mình rõ ràng hơn ta sao, nhưng mà ngươi không muốn thừa nhận mà thôi.
Lý Thất Dạ nhìn qua hắn, nói:
- Năm đó bạo quân như thế nào? Ngươi thật cho rằng ngươi có thể chế ngự lực lượng dưới mặt đất này hơn bạo quân sao? Chính ngươi cảm thấy thế nào?
- Hoặc là nói, năm đó ngươi còn chưa có chết, ngươi có được thân thể cường đại, có được ý chí kiên cường, có được lực lượng vô địch, hoặc là ngươi còn có thể áp được lực lượng dưới mặt đất này.
Lý Thất Dạ nói:
- Nhưng mà ngươi bây giờ có cái gì? Tất cả lực lượng ngươi ký thác ở trên đó, nếu như ngươi thật đi ra ngoài, tới lúc đó ngươi lấy cái gì trấn nó thoát ra, lấy cái gì tinh lọc nó? Ngươi lấy cái gì bảo vệ phiến thiên địa yên vui này?
Đối với lời này, bóng dáng bắt đầu trầm mặc, không nói gì nữa.
- Cho nên hôm nay ta tới đây, ta muốn giảng đạo lý với ngươi.
Lý Thất Dạ nói:
- Ở chỗ này ta không muốn lại chém chém giết giết, nói thật ra, ta đã mệt mỏi rồi, đối với chuyện xử lý hoặc phong ấn ngươi, tự ta cũng cảm thấy nhàm chán. Hôm nay ta tới đây chính là hy vọng ngươi hiểu, chỗ sâu nhất dưới mặt đất là nơi quy túc của ngươi, không cần phải đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!