TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Bá
Chương 1780: Hác Ngọc Trân (2)

Nhắc tới việc này, Đằng Tề Văn cười khan một tiếng, chà xát tay, nói ra:

- Tiên sinh, sư phụ ta đã thương nghị với các lão tổ, việc này nhất định phải có các cổ tổ đồng ý mới được.

- Ngươi cảm thấy ngươi đám cổ tổ sẽ đồng ý sao?

Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, lười biếng địa uống vào trong chén tiên trà.

- Cái này, cái này...

Đằng Tề Văn lúc này khó mà đáp lời, hắn nói ra:

- Cổ tổ bọn họ đều cơ trí cao kiến, ta tin tưởng bọn họ sẽ nhìn xa hơn các vãn bối chúng ta.

Lý Thất Dạ uống trà, cười khẩy, nói ra:

- Người sẽ sợ chết, mà thời điểm người có quyền cao chức trọng, sống được càng lâu sẽ càng sợ chết. Muôn đời đến nay, người chính thức nhìn thấu sinh tử cũng không nhiều. Có thể nhìn thấu sinh tử đều là người tài danh, đều có thể lưu danh thiên cổ.

Nghe lời nói như vậy, Đằng Tề Văn càng không biết nên trả lời như thế nào, trên thực tế trong lòng Đằng Tề Văn càng không có ngọn nguồn, dù sao đối với cổ tổ bọn họ mà nói, không có ai cần Thiên Đằng Hồ hơn bọn họ. Đúng như Lý Thất Dạ đã nói, người luôn sợ chết, đặc biệt là càng cường đại khi đối mặt với tử vong chỉ sợ càng muốn tục thọ cho mình bằng bất cứ giá nào. - Ta tin tưởng cổ tổ là thế hệ hiểu lựa chọn chính xác.

Đằng Tề Văn vội vàng nói:

- Tiên sinh chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, các cổ tổ sẽ cho tiên sinh một câu trả lời thuyết phục.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Lý Thất Dạ nhẹ nhànglắc đầu, nói ra:

- Chuyện này ta rõ hơn ngươi, nếu đám lão già kia cẩn thận suy xét, không một năm nửa năm là không có quyết định được. Ta cũng không có rãnh rỗi chờ bọn họ, chờ các ngươi quyết định thì trứng đã chín cả rồi. - Ý tiên sinh là...

Lý Thất Dạ lời nói làm cho Đằng Tề Văn không khỏi chịu khẽ giật mình, kỳ quái nói.

Lý Thất Dạ cười lên, duỗi ngón tay ra, nhàn nhạt nói:

- Hai ngày, ta cho thành Thiên Đằng các ngươi thời gian hai ngày, hai ngày sau đó ta sẽ lấy Thiên Đằng Hồ.

- Tiên sinh, yêu cầu như thế quá ép buộc rồi.

Đằng Tề Văn người này tính tình rất tốt, cũng có thể chiêu hiền đãi sĩ, nhưng mà Lý Thất Dạ yêu cầu như thế ới hắn mà nói cũng không thể tiếp nhận được.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, gật đầu nói nói:

- Đúng, ta thật ép buộc. Nói cho ngươi biết, ta không có thời gian đặt tâm tư tại thành Thiên Đằng các ngươi, hai ngày sau ta sẽ lấy Thiên Đằng Hồ, thành Thiên Đằng đồng ý cũng tốt, không đồng ý bỏ đi, ta sẽ đi lấy Thiên Đằng Hồ. - Tiên sinh, ngươi ý định ép mua ép bán sao?

Sắc mặt Đằng Tề Văn lập tức đại biến, nói ra.

Lý Thất Dạ chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, cười lên, nói ra:

- Ngươi có thể hiểu như thế, ta cũng không có gì phải gạt ngươi, dù sao Thiên Đằng Hồ ta muốn chắc rồi, các ngươi cho cũng tốt, không cho cũng xong, ta đều muốn Thiên Đằng Hồ.

Đằng Tề Văn nghĩ đến một điểm, lập tức hoảng sợ lui về phía sau một bước, không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Lý Thất Dạ, thì thào nói:

- Ngay từ đầu tiên sinh đã đánh chủ ý lên Thiên Đằng Hồ, về phần trị liệu cho tổ đằng chỉ là ngụy trang mà thôi. Ta, ta đã dẫn sói vào nhà!

Nghĩ tới điểm này hắn hít khí lạnh.

- Lời này của ngươi nói đúng, cũng không đúng.

Lý Thất Dạ nhìn qua Đằng Tề Văn thần thái hoảng sợ, nói ra:

- Ngươi đúng là có thể trở thành người đứng đầu một thành. Thiên phú ngươi chưa tính là tốt nhất, nhưng ngươi cũng không cho rằng mình xuất thân cao quý, thân phận tôn quý sẽ che mờ hai mắt của ngươi. Đối với người xuất thân như ngươi, không có tự ngạo tự mãn là chuyện không dễ dàng. Mặc dù có thiên tài biểu hiện rất rộng lượng, nhưng mà trong lòng cực kỳ cao ngạo, từ điểm này ngươi đã hơn rất nhiều người rồi. - Tiên sinh quá khen, ta có lẽ vẫn lấy làm quang vinh mới đúng.

Lúc này Đằng Tề Văn hiển lộ địch ý.

Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:

- Tâm tình của ngươi ta hiểu được. Ngươi cũng nói đúng, đúng vậy ta ngay từ đầu chính là đánh chủ ý Thiên Đằng Hồ. Chuyện này ta cũng không cần phải đi dấu diếm ngươi, bởi vì Thiên Đằng Hồ đối với ta mà nói rất trọng yếu, muốn tục thọ cho Chu Tước Thụ, tốt nhất là có Thiên Đằng Hồ, thiếu đi Thiên Đằng Hồ thì không có gì thay thế được. - Ta biết ngay, đã biết rõ sẽ như vậy.

Đằng Tề Văn thì thào nói, vừa rồi hắn đã đoán được, hiện tại Lý Thất Dạ chính miệng thừa nhận.

- Ngươi cũng có thể cho rằng mình là dẫn sói vào nhà.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

- Nhưng mà ta lại không cho rằng là như thế.

- Tiên sinh ngay từ đầu đã mưu đồ với Thiên Đằng Hồ, chẳng lẽ còn không phải dẫn sói vào nhà sao?

Đằng Tề Văn lạnh lùng nói ra.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:

- Chẳng lẽ nói ta chữa tốt cho tổ đằng các ngươi, các ngươi sẽ trở mặt không nhận nợ sao? Các ngươi không đưa Thiên Đằng Hồ sao? Bất luận quá trình gì cũng phải có Thiên Đằng Hồ, ngươi cảm thấy ta ngay từ đầu đánh chủ ý lên Thiên Đằng Hồ thì có tội sao? Nếu như ta không muốn Thiên Đằng Hồ của các ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ ngồi ở chỗ nầy lãng phí thời gian với thành Thiên Đằng sao? - Cái này, cái này, cái này không giống.

Đằng Tề Văn lúc này không thể trả lời, hắn nói ra:

- Tiên sinh hiện tại làm tất cả là muốn ép mua ép bán.

- Đúng, ta chính là muốn ép mua ép bán.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

- Nhưng, ngươi cảm thấy tổ đằng trọng yếu hay là Thiên Đằng Hồ trọng yếu? Không có tổ đằng, các ngươi không có tất cả, thành Thiên Đằng các ngươi cái gì cũng không phải.

Sắc mặt Đằng Tề Văn lúc này trắng bệch, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không biết nói cái gì cho tốt, cuối cùng hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ nói ra: - Nói như vậy, tiên sinh có mười phần nắm chắc chữa trị cho tổ đằng?

- Ngươi cảm thấy Chu Tước Thị nghiêm trọng hay là tổ đằng các ngươi nghiêm trọng? Ngay cả Chu Tước Thụ ta còn có thể tục thọ cho nó, ngươi cảm giác ta không thể chữa tốt cho tổ đằng các ngươi sao?

Lý Thất Dạ lười biếng nói.

Đằng Tề Văn há miệng muốn nói, nhưng, lại không biết nên nói cái gì cho phải, hắn qua một hồi lâu, nhìn xem Lý Thất Dạ, nói ra:

- Trong vòng hai ngày nếu thành Thiên Đằng không giao Thiên Đằng Hồ ra, ngươi sẽ đoạt sao?

- Đúng rồi!

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:

- Thành Thiên Đằng chỉ thời gian hai ngày các ngươi đáp ứng cũng tốt, không đáp ứng cũng được, đều phải giao Thiên Đằng Hồ ra đây.

- Ngươi --

Đằng Tề Văn lúc này không nói ra lời, hắn không biết nên khiếp sợ hay tức giận, Lý Thất Dạ đã nói ép mua ép bán trần trụi như thế rồi.

Lý Thất Dạ nhìn xem Đằng Tề Văn, giơ lên chén trà, nhẹ nhàng xuyết một ngụm, nói ra:

- Ngươi không cần tức giận như thế, yên tâm ta tuy là hung nhân, có khi không nói đạo lý, nhưng mà ta sẽ không lấy không đồ của thành Thiên Đằng, ta lấy được Thiên Đằng Hồ thì ta sẽ chữa tốt tai nạn cho tổ thụ. Đây là một ẩm một mỏ, vừa báo đổi vừa báo.

Đối với câu như thế này, Đằng Tề Văn há miệng muốn nói nhưng cuối cùng hắn cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

| Tải iWin