- Xuyên Hải Toa?
Diệp Đồ nghe nói như thế, chấn động, nói ra:
- Truyền thuyết thứ này đã sớm biến mất, thật lâu thật lâu không có xuất hiện qua. Cho tới nay tại Thiên Linh Giới, cho dù là Mị Linh, Thụ tộc hay Hải Yêu cũng đều tìm kiếm khắp vô để hải câu, đặc biệt là Mị Linh chúng ta, mỗi thời đại đều có người tìm kiếm. - Có nhiều thứ, nên xuất hiện thì nó sẽ tự xuất hiện. Biến mất chính là bởi vì người ngoài không tìm thấy nó mà thôi.
Lý Thất Dạ bình thản nói:
- Giống như tổ kình của các ngươi, đối với người khác mà nói, không phải cũng biến mất hay sao?
Nghe được nói như vậy, Diệp Đồ cũng hiểu đúng là đạo lý này.
Vô để hải câu, truyền thuyết đây là rãnh biển sâu nhất trong Thiên Linh Giới, cũng là rãnh biển dài nhất.
Từ xa xưa tới nay, đã từng có vô số người đi khảo sát qua vô để hải câu, nhưng mà nghe đồn chưa từng có người nào có thể khảo sát hoàn toàn vô để hải câu.
Đã từng có người nói, vô để hải câu rất dài, có thể vượt qua cả Bích Dương Hải. Về phần vô để hải câu dài bao nhiêu, vậy thì không ai nói được rõ ràng, bởi vì chỗ sâu nhất của vô để hải câu từ trước tới nay chưa từng có ai đi tới cuối cùng.
Vô để hải câu là một rãnh biển kéo dài qua cả địa bàn của Vô Cấu Tam Tông, rãnh biển vượt qua cả hải vực, có thể mang tới cảnh tượng khác biệt cho hải vực này.
Đặc biệt tại vùng này của Vô Cấu Tông, đã từng có người nói qua, cách đoạn cuối của Thiển Hải Than là một đoạn cảnh vật đẹp nhất cả vô để hải câu.
Thời điểm đám người Lý Thất Dạ tiếp cận vô để hải câu, trước mắt là cảnh tượng vô cùng xinh đẹp, nơi này là một khu rừng san hô vô cùng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Khu rừng san hô này dài ngàn dặm, sinh trưởng hai bên trái phải của vô để hải câu, nhìn thấy rừng san hô đồ sộ như vậy, cảnh tượng như thế trong cả Thiên Linh Giới chỉ nhìn thấy được ở đây thôi.
Phóng nhãn nhìn qua, rừng san hô này tỏa ra hào quang năm màu, đủ loại kiểu dáng san hô đều có, có san hô vừa thô vừa to giống như đạị thụ, nó sinh trưởng ra từ đáy biển, thẳng tới khi lộ ra mặt biển, thập phần đồ sộ. Mà phía dưới san hô to lớn này có hải tảo lay động, có con cá bơi qua, cũng có cua tôm ăn lông ở lỗ, cũng có rùa biển lười biếng nằm trên đó.
Cũng có san hô sinh trưởng chồng chéo nhau, là một gốc san hô cực kỳ khó gỡ, tạo thành một mê cung to lớn, đi vào cái động san hô này sẽ bị lạc.
Đi vào trong rừng san hô này, làm cho người ta thấy hoa mắt. Vô số cảnh đẹp không sao tả xiết, làm cho người khác lưu luyến khó quên.
Nhưng mà xuyên qua rừng san hô là rãnh biển xuất hiện. Đây chính là vô để hải câu tiếng tăm lừng lẫy. Rãnh biển vô cùng to lớn, nó giống như muốn xé toạc cả biển cả ra làm hai.
Nhìn xuống dưới càng sâu không thấy đáy, tối như mực, giống như cái miệng cự thú mở ra, tùy thời cũng có thể thôn phệ sinh linh vào trong.
Lý Thất Dạ mang theo Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn tới đây, chỉ dừng bước ở rừng san hô, cũng không có đi vô để hải câu.
Lúc Lý Thất Dạ ngừng chân trong rừng san hô, hắn đứng trước một gốc san hô cực lớn. Hắn cẩn thận quan sát góc san hô này.
Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn không biết Lý Thất Dạ muốn làm gì, bọn họ đều đứng sau lưng Lý Thất Dạ, ngừng thở, không dám lên tiếng quấy rầy Lý Thất Dạ.
Sau một lát, Lý Thất Dạ ra tay như tia chớp, trong nháy mắt năm ngón tay của hắn vượt qua, nhanh đến mức Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ không nhìn rõ ràng.
Lúc này Lý Thất Dạ giang hia tay trước mặt Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn, trên bàn tay Lý Thất Dạ xuất hiện một con sâu nhỏ. Con sâu nhỏ có bộ lông dài hẹp, dài chừng ngón cái. Con sâu như thế nhúc nhích trên bàn tay Lý Thất Dạ, làm cho người ta có cảm giác sởn gai ốc. - Được rồi. Các ngươi đã đều thì giao chuyện trọng đại này cho các ngươi, các ngươi đi bắt sâu cho ta, càng nhiều càng tốt, bắt được thì hơ khô, mài thành phấn.
Lý Thất Dạ cầm con sâu nhỏ ném cho Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn.
Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn hai người nhìn nhau, cũng không biết Lý Thất Dạ muốn bắt sâu làm cái gì, nhưng mà bọn họ không nói hai lời, lập tức dựa theo Lý Thất Dạ phân phó đi làm. Tìm kiếm một cây san hô.
Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn đều là người có thân phận, Diệp Đồ là đường chủ Vô Cấu Tông, về phần Đằng Tề Văn thì càng không cần nói, hắn là truyền nhân thành Thiên Đằng, thân phận vô cùng cao quý, nhưng mà hôm nay hai người bọn họ cũng chỉ ngoan ngoãn làm tùy tùng của Lý Thất Dạ, không ngừng qua lại các gốc san hô, đi tìm con sâu.
Lý Thất Dạ giao chuyện này cho Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn xong, cũng không có dừng lại ở san hô, xoay người rời đi, đạp nước bay lên mặt biển.
Lý Thất Dạ ngự biển mà đi, hắn đi một lúc thì nhìn bầu trời, sau đó hắn nằm trong nước.
.
Lý Thất Dạ nằm ở trong nước biển, chậm rãi nhắm mắt lại, giống như lâm vào ngủ say.
Nước biển im ắng nâng Lý Thất Dạ di động, cả quá trình là vô thanh vô tức, dường như vào lúc này Lý Thất Dạ dung làm một thể với nước biển.
Lý Thất Dạ ngủ say trong nước biển, tùy ý nước biển bồng bềnh, một ngày cứ thế trôi qua.
- Phía trước có phải là Lý công tử?
Lý Thất Dạ nằm trong nước biển, tùy ý nước biển bồng bềnh, cũng không biết qua bao lâu, một giọng nói dễ nghe vang lên.
Nghe được giọng nói này, Lý Thất Dạ mở mắt ra, chỉ thấy một tỳ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh, nàng đứng đó chẳng khác gì Lăng Ba tiên tử, nhìn thập phần xinh đẹp. - Đúng, chuyện gì.
Lý Thất Dạ chậm rãi nhắm mắt lại, lười biếng nói.
- Lý công tử, phu nhân ta cho mời, thỉnh Lý công tử di giá theo tiểu tỳ.
Tỳ nữ xinh đẹp nói với Lý Thất Dạ.
- Không rảnh.
Lý Thất Dạ nằ trong nước biển, lười biếng nói:
- Bảo nàng tới gặp ta!
Lý Thất Dạ vô lễ như vậy, làm cho tỳ nữ xinh đẹp không biết nên nói thế nào, sau một lát, nàng mới lên tiếng:
- Lý công tử, phu nhân nhà ta chính là tông chủ Thánh Tuyền Tông...
- Đại gia ta không rảnh.
Lý Thất Dạ khoát khoát tay, con mắt cũng không mở ra, lười biếng nói:
- Cho dù là thiên vương lão tử, muốn gặp ta thì tự mình tới đây.
Tỳ nữ xinh đẹp sắc mặt đỏ bừng lên, nàng chưa từng gặp qua tràng diện như thế, lại càng không nói Lý Thất Dạ tự đại và thô lỗ như vậy.
Tỳ nữ xinh đẹp do dự một chút, cuối cùng không nói cái gì cả, phiêu nhiên mà đi.
Lý Thất Dạ không để ý tới nàng, hắn xem như không có chuyện gì xảy ra, vẫn nhắm mắt lại, tùy ý nước biển phiêu bạt, thân thể dung nhập vào nước biển.
Cũng không biết trôi qua ao lâu, một giọng nói dễ nghe vang lên, nói ra:
- Không biết Lý công tử đang có việc, thiếp thân liều lĩnh đến thăm, quấy rầy Lý công tử, mong công tử thứ tội.
Giọng nói này nghe rất thoải mái, trong giọng nói có ba phần mềm mại, trong mềm mại có ba phần kiều mị, trong kiều mị có ba phần trang nhã, ai nghe được cũng cảm thấy sảng khoái, tâm thần giãn ra.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!