- Các ngươi đều lầm rồi.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Các ngươi hiểu lầm ý của ta. Đối với ta mà nói, không muốn các ngươi tham gia vào cái phiền toái này. Đối với ta mà nói, càng không hi vọng các ngươi ngăn cản ta. - Ngăn cản tiên sinh?
Lý Thất Dạ nói câu này làm Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ giật mình một hồi. Có chút khó hiểu nổi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Có Vô Cấu Tông cùng thành Thiên Đằng hộ đạo cho ta. Có mấy người dám chọc tới ta, cho nên ta làm sao giết người một cách thẳng tay được?
Lý Thất Dạ nói câu này làm cho Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ ngạc nhiên, lời này dường như Lý Thất Dạ rất vui vẻ khi được giết người.
- Không cần nghĩ nhiều.
Lý Thất Dạ tươi cười lãnh đạm, nói ra:
- Ta ưa thích phiền toái, đặc biệt ưa thích người khác tới truy sát ta, càng ngày càng nhiều người tới giết ta, vậy càng làm cho ta cảm thấy thoải mái, chỉ có đầy đủ máu tươi tẩy lễ mới để tính mạng kéo dài, lúc này mới có thể có nhiệt huyết lao nhanh.
Nói đến đây sâu trong mắt Lý Thất Dạ mang theo vui vẻ nồng đậm, một ngày như vậy đã đến, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được.
Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn nhìn nhau, không biết vì cái gì, Lý Thất Dạ tươi cười làm cho hai người sởn hết gai ốc, giống như một con hung thú nhìn con thỏ trắng cười hiền lành, nụ cười như thế dù thế nào cũng khiến người ta sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Đặc biệt là Đằng Tề Văn. Hắn tưởng tượng tới cảnh Lý Thất Dạ tùy ý không cố kỵ ở thành Thiên Đằng, khinh thường chúng tổ, bỏ qua tất cả, nghĩ đến Lý Thất Dạ nếu đánh giết tại thành Thiên Đằng, lúc này cũng làm cho Đằng Tề Văn đánh lạnh lẽo rung động, lúc này hắn đã ngửi được mùi máu tươi, hình như là nhìn thấy máu chảy thành sông, đống xác chết như núi.
Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn không nói thêm lời nào, hai người bọn họ đều nhao nhao che đậy chân thân của mình, hóa thành đồng tử bình thường ở bên cạnh Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ xếp bằng trên rừng san hô, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, giống như đang ngủ đông.
Trong khu vực rừng san hô này, chiếm một khu vực cũng không chỉ có mình Lý Thất Dạ, thậm chí có thể nói, có rất nhiều người đều nhao nhao chiếm lãnh địa cho bản thân, khu vực bọn họ chọn trúng đều vây quanh một vòng, dùng cảnh cáo người khác.
Trong vài ngày ngắn ngủi, ngay từ đầu rừng san hô rất rộng, nhưng sau khi có nhiều người tới chiếm lãnh địa, các loại vòng tròn dày đặc làm người ta không ai có thể tìm được đát, lúc này sinh ra xung đột.
Trong tình hình nơi này, tu sĩ xuất thân tông môn cường đại đã từ từ chiếm cứ ưu thế, không người nào dám đoạt phạm vi của bọn họ, cho dù bọn họ tới sau, bọn họ cũng dễ dàng cướp đoạt địa bàn của người khác.
Trong vài ngày ngắn ngủi, rừng san hô trở nên đặc biệt náo nhiệt, tu sĩ muôn hình muôn vẻ đều có, Mị Linh, Hải Yêu, Thụ tộc rất nhiều tu sĩ xuất hiện tại rừng san hô, chờ ngày san hô nở hoa.
Trong mấy ngày này trong rừng san hô xuất hiện không ít xung đột và phân tranh, một ít tu sĩ còn chưa nhìn thấy ngày san hô nở hoa cũng đã chết thảm trong tranh đấu.
Trong quá trình chờ đợi, Viêm Dương Long cũng tới, hắn độc thân mà đến, giống như ánh mặt trời chiếu sáng, nơi hắn đi qua thì có ánh mặt trời chiếu rọi.
Viêm Dương Long chạy một vòng quanh rừng san hô, chọn trúng một khu rừng gần vô để hải câu, nhưng mà nơi đây có tu sĩ khác chiếm.
Viêm Dương Long bễ nghễ mọi người, ánh mắt quét qua, hắn nhìn đám tu si chiếm cứ khu vực này, nói:
- Nơi đây là của ta, là ta động thủ đoạt, hay là các ngươi rời đi đây?
Tu sĩ trên khu vực này nhìn thấy Viêm Dương Long đi tới, không muốn xung đột, không nói hai lời, thu thập đồ vật của mình rời đi, mang khu vực này tặng cho Viêm Dương Long.
Những tu sĩ này rất sợ hãi, nhưng cũng không có ai sẽ đi chê cười bọn họ, Viêm Dương Long chính là đệ tử Thái Dương Vương, xuất thân từ Thái Dương Tông, có ý nghĩa chiến lực của hắn có thể khinh thường bọn họ, đối với tiểu môn tiểu phái cùng tán tu mà nói, ai nguyện ý đi trêu chọc đệ tử Thái Dương Vương đây?
Không bao lâu, Công Tôn Thiến Nhi cũng tới, phái đoàn của Công Tôn Thiến Nhi còn lớn hơn Viêm Dương Long, bên người có vài tùy tùng, mấy tùy tùng này thực lực đều rất cường đại. Được Công Tôn Thiến Nhi dẫn dắt, bọn họ có thể nói hoành hành bá đạo, bất kể là ai đều phải nhường đường cho bọn họ, không người nào dám ngăn cản bọn họ cả..
Tuy Công Tôn Thiến Nhi hoành hành bá đạo, nhưng mà không có mấy người dám thốt lên một tiếng. Mặc dù nói Công Tôn Thiến Nhi chỉ là một tỳ nữ mà thôi, nhưng mà không người nào dám đi xem nhẹ địa vị và thực lực của Công Tôn Thiến Nhi.
Chủ tử của Công Tôn Thiến Nhi là tiểu thiếp của Trầm Hải Thần Vương, Trầm Hải Thần Vương là nhân vật giới trẻ cả Thiên Linh Giới đều biết tên, hắn xuất thân từ một gia tộc huyết mạch tinh khiết, đã sớm trở thành Thần Vương, có thể nói vô địch trong thế hệ trẻ.
Luận thân phận, luận địa vị, luận thực lực, Viêm Dương Long cũng không thể nào sánh bằng Công Tôn Thiến Nhi.
Công Tôn Thiến Nhi nhìn trúng một cái vịn gần vô để hải câu, địa lý nơi đây thật tốt. Nơi này đã từng đổi chủ mấy lần, lúc này tu sĩ chiếm cứ nơi đây không phải là kẻ lương thiện gì, hắn cũng xuất thân từ đại môn phái, hắn vừa mới giết chủ nhân nơi này không lâu. - Cút, tất cả nơi này quy ta.
Ánh mắt Công Tôn Thiến Nhi quét ngang, nhìn tên tu sĩ này nói ra.
Tên tu sĩ này không đi, hắn dầu gì cũng xuất thân từ đại môn phái, truyền thưa của hắn tại Bích Dương Hải xem như truyền thừa có danh tiếng, hiện tại Công Tôn Thiến Nhi bảo hắn cút thì hắn cút, như vậy hắn còn mặt mũi nào nữa? - Các hạ quá bá đạo a, nơi này là do ta chiếm lĩnh trước.
Tên tu sĩ này mặt lạnh lẽo nói ra
- Nếu ngươi không cút, ta sẽ làm cho ngươi cút.
Công Tôn Thiến Nhi thập phần khí phách, cũng không đặt đối phương vào trong mắt. Nàng trong các truyền thừa huyết mạch tinh khiết ở Trầm Hải Triều đều có địa vị cao, chỉ một tu sĩ trẻ tuổi nàng còn không đặt vào mắt. - Tốt, vậy để ta lĩnh giáo tuyệt học của Trầm Hải Triều, hy vọng ngươi tu luyện một ít da lông.
Tên tu sĩ này không phải loại lương thiện gì, đứng lên nói ra.
Tùy tùng bên cạnh Công Tôn Thiến Nhi cười lạnh một tiếng, định đứng ra giáo huấn tên tu sĩ này, mà Công Tôn Thiến Nhi lập tức ngăn bọn họ lại, lạnh lùng cười cười, nói ra: - Nói năng lỗ mãng, đáng chết!
Lời nói chưa dứt, trâm phượng trên tóc nàng bay ra.
Trâm phượng này toàn thân màu tử kim, vừa bay ra đã hóa thành đạo hào quang màu tím, tốc độ cực nhanh khiến người ta không kịp nhìn, nhanh đến mức tên tu sĩ bị bắn thủng mi tâm còn chưa biết.
Cho dù tên tu sĩ này cường đại, phản ứng cực nhanh, sắc mặt của hắn đại biến, lật tay chính là một phương bảo ấn, muốn ngăn cản trâm phượng của đối phương.
Phốc -- một tiếng, máu tươi chậm rãi rơi xuống, tên tu sĩ này mở to mắt, hắn ngã xuống đất. Phản ứng của hắn nhanh hơn nữa cũng không dùng được, bảo ấn của hắn cũng không thể ngăn cản trâm phượng.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!