Lúc này, một tiếng nói u ám vang lên.
Sau đó nước biển vỡ ra, trên mặt biển xuất hiện một lối đi, một lão giả đi ra trong nước biển, theo sau hắn có hơn mười tên mặc trang phục văn võ đại thần, mỗi một người đều khí huyết tràn đầy, vô cùng bất phàm.
Sau lưng lão giả này là một cái mai rùa lớn, hắn giữ lại hai chòm râu, nhìn qua là một con rùa tinh.
Cứ việc nói, lão giả này lớn lên rất trơn trượt, xem ra là con rùa đen thành tinh, nhưng mà đôi mắt nhỏ màu xanh lại bắn ra hàn quang, vừa nhìn đã biết là nhân vật hung ác, tuyệt đối là người tâm ngoan thủ lạt. - Quy tướng --
Nhìn thấy lão giả này, có người kinh hô một tiếng, thì thào nói:
- Tị Trần Dương cũng muốn chen vào một tay.
Nhìn thấy lão giả trước mặt mang theo đám thủ hạ dưới tay. Không ít tu sĩ đang chờ trên mặt biển cảm thấy áp lực.
Rát nhiều tu sĩ và môn phái tới nơi này chính là chờ Khổng Tước Thụ chết héo thì phân một chén canh. Trước đây mặc dù có không ít đại giáo cương quốc xuất hiện. Nhưng mà truyền thừa như Tị Trần Dương chưa xuất hiện qua.
Hiện tại Tị Trần Dương Quy tướng đã tới, như vậy các truyền thừa khác như Hoàng Kim Tự, như Vô Cấu Tam Tông chỉ sợ cũng sẽ tới phân một chén canh.
Nếu thật là truyền thừa như Hoàng Kim Tự, Vô Cấu Tam Tông tới đây chiếm chén canh, chỉ sợ các đại giáo cương quốc khác muốn phân chén canh cũng không dễ dàng. Về phần tiểu môn tiểu phái cùng tán tu chỉ có thể đứng sang một bên, căn bản không có tư cách tranh đoạt bảo vật.
Quy tướng chính là tể tướng Tị Trần Dương, là một viên mãnh tướng dưới tay Lâm đạo trưởng, cũng có thể nói là phụ tá đắc lực của Lâm đạo trưởng, hắn từng vì Lâm đạo trưởng chúa tể đại cục Tị Trần Dương. Đồng thời, Quy tướng bản thân tu hành cũng cực kỳ cường đại, hắn đã là một Đại Hiền, uy danh hiển hách. - Một con rùa mà thôi. Ít ở đây nói luyên thuyên, nếu không, bắt ngươi nấu súp rùa.
Lý Thất Dạ lười biếng nhìn qua Quy tướng nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Lý Thất Dạnói lời này lập tức sắc mặt Quy tướng khó coi tới cực điểm, hắn bổn tướng là con rùa đen thành đạo, thuộc về đại yêu, nhưng mà hắn ghét nhất người khác gọi hắn là con rùa. - Tiểu súc sanh, ngươi giết đồng tử của chủ nhân nhà ta, hiện lại mở miệng nhục mạ Tị Trần Dương, tội đáng chết vạn lần, mặc kệ ngươi là xuất thân môn phái nào, đều khó thoát khỏi cái chết!
Quy tướng chỉ vào Lý Thất Dạ quát lạnh nói:
- Nếu ngươi muốn chết thống khoái, nhanh tới đây quỳ trên đất thúc thủ chịu trói, nếu không, bổn tướng sẽ bầm nát ngươi ra báo thù cho đồng tử.
- Tể tướng đại nhân, tiểu súc sanh lưu cho ta --
Quy tướng vừa dứt lời, một tiếng hét lớn từ chân trời xuất hiện, hỏa diễm cuồn cuộn, giống như có biển lửa trên bầu trời.
Nghe được tiếng thét dài vang lên, một người lăng không nhìn qua bầu trời, sóng nhiệt cuồn cuộn, như nấu biển cả, giống như muốn nấu nước biên rối lên.
Khi người này đạp vào Khổng Tước Địa, nhiệt độ đáng sợ thiêu đốt mặt đất, cây cối bốn phía nhanh chóng bị thiêu cháy.
Đây là một người trung niên, hai mắt trung niên này mang theo khí thế không giận mà uy. Nam tử trung niên này cũng không có ý thu liễm huyết khí của mình, huyết khí quét ngang, thập phần cường đại, trên người của hắn mặc một cái đạo bào sinh ra thần hoàn, giống như là thần vương.
Mà thần hoàn này quay quanh liên tục, hiển hiện một con Kim Ô to lớn, trên lưng Kim Ô đeo bầu trời, cho người ta cảm giác thiên liêng thần thánh.
- Kim Ô Vương, sư đệ Thái Dương Vương!
Nhìn thấy nam tử trung niên này, có người hét to lên.
- Thái Dương Tông đến, Hoàng Kim Tự, Vô Cấu Tam Tông sẽ tới a!
Có người thì thào nói.
Nam tử trung niên bước vào Khổng Tước Địa, khí thế như cầu vồng, hắn một bước bước vào Khổng Tước Phong nhìn qua Lý Thất Dạ, hai mắt lộ ra sát cơ đáng sợ.
- Tể tướng đại nhân, tiểu súc sanh này giết sư điệt của ta, xem tình cảm chúng ta, lưu mạng chó của hắn cho ta, ta muốn lấy hắn chó của hắn đi gặp sư huynh.
Kim Ô Vương nhìn Quy tướng nói ra.
- Nếu Thái Dương Vương muốn đầu chó tiểu súc sinh này, Vương gia xin cứ tự nhiên, chỉ cần lưu thi thể của tiểu súc sinh này cho bổn tướng mang về phục mệnh là được.
Quy tướng vội vàng cười nói.
Kim Ô Vương và Quy tướng nói với nhau một câu, giống như xem Lý Thất Dạ đã là người chết, căn bản chưa đủ thành đạo.
Trên thực tế, rất nhiều người cũng không phủ nhận thực lực của Kim Ô Vương. Kim Ô Vương tuy là sư đệ Thái Dương Vương, trên thực tế hắn bái vào Thái Dương Vương sớm hơn Thái Dương Tông, thậm chí có người nói Thái Dương Vương đã sớm đạt tới cảnh giới Đại Hiền.
Tại Thái Dương Tông, sắp xếp tư lịch bối phận, chính là dùng thực lực mà nói, mà không phải ai nhập môn sớm nhất thì làm sư huynh.
Cho dù Kim Ô Vương bởi vì thể chất không thể tu luyện Thái Dương Thể, thực lực không bằng Thái Dương Vương, nhưng mà hắn đã đạt tới Đại Hiền, đi cho tới hôm nay, hắn đã là phổ thế Đại Hiền, còn cường đại hơn Quy tướng.
Kim Ô Vương là Đại Hiền muốn lấy mạng Lý Thất Dạ, chuyện này làm cho không ít người ngừng thở, tất cả mọi người có thể suy đoán, Lý Thất Dạ cũng có được thực lực Đại Hiền, hắn so với Kim Ô Vương mà nói, ai mạnh ai yếu? - Chỉ sợ Kim Ô Vương chiếm hữu ưu thế.
Có người xem trọng Kim Ô Vương, thì thào nói:
- Dù sao Thái Dương Tông là tiên thể truyền thừa, sừng sững trăm ngàn năm không ngã, hơn nữa Kim Ô Vương xuất thân Mị Linh, bất luận là thể chất hay là mệnh hồn đều chiếm ưu thế tiên thiên.
Không ít người nghe được lời này cảm thấy có lý, dù sao Kim Ô Vương có được nhiều bảo vật, xuất thân từ danh môn đại giáo, chuyện đã này cho Kim Ô Vương ưu thế mà không ai cũng có được.
Keng -- keng -- keng --
Lúc này trong tay Kim Ô Vương xuất hiện một sợi dây xích, dây xích mang theo hào quang đỏ thẫm, hào quang lập lòe làm cho người ta cảm thấy phát lạnh, hào quang nóng bỏng như đâm vào mắt của người ta.
Hai tay Kim Ô Vương cầm lấy lấy khóa sắt, lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, lạnh giọng nói:
- Là chính ngươi quỳ xuống thúc thủ chịu trói hay để bổn vương tự động thủ, xuyên qua xương tỳ bà của ngươi sau đó kéo đi như kéo chó?
Cánh tay Lý Thất Dạ cầm cầm lấy Vạn Lô Thần, nhưng mà mí mắt của hắn mở ra, sau đó lười biếng nói:
- Hoặc là tới nhận lấy cái chết, hoặc là cút đi, đừng có quấy rầy ta.
Kim Ô Vương nghe lời này đã tức giận run rẩy, hắn giận dữ, hắn thân là vương giả vô thượng, lại bị một tiểu bối Nhân tộc quát tháo trách móc, hắn quát một tiếng, nói ra: - Tiểu súc sanh, nhận lấy cái chết!
Kim Ô Vương vừa nói ra lời này, một tiếng "Keng" vang lên, dây xích trong tay của hắn đâm tới giống như cái đuôi bò cạp đâm vào bả vai Lý Thất Dạ, muốn đâm xuyên qua xương tỳ bà của Lý Thất Dạ.
Keng --
Một tiêng vang vang lên, cũng không có cảnh đâm xuyên qua xương tỳ bà của Lý Thất Dạ, mà là khóa sắt Kim Ô Vương lại rơi vào trong tay Lý Thất Dạ.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!