Lý Thất Dạ đi ra Bách Thánh Đường, ngồi trên thềm đá, nhìn qua biển rộng mênh mông, nhìn qua sóng dậy ầm ầm, được gió biển ôn nhuận, hắn trầm mặc thật lâu.
Trương Bách Đồ không rõ lai lịch của Lý Thất Dạ, hắn xem ra, Lý Thất Dạ vô cùng thần bí, làm cho người ta không cách nào phỏng đoán.
- Công tử tới từ nơi nào?
Qua hồi lâu sau, Trương Bách Đồ lúc này không nhịn được hỏi thăm.
- Từ nơi nên tới mà tới nơi đây!
Lý Thất Dạ yên lặng ngồi thềm đá, qua hồi lâu, hắn nhìn qua Trương Bách Đồ bên người, nói ra:
- Ta thấy ngươi một thân tu hành pha tạp, vô cùng hỗn loạn, hơn nữa là tạp mà không tinh. Ngươi đá tu công pháp Trương thị, lại tu luyện tâm pháp Hải Yêu, cũng tu luyện nội thuật của Thụ tộc, pha tạp, hỗn tạp tới mức rối tinh rối mù, làm cho huyết khí của ngươi không thông.
Lý Thất Dạ nói như thế làm cho Trương Bách Đồ giật mình, cũng buồn bã, hắn giật mình Lý Thất Dạ còn trẻ như vậy đã nhìn ra tu hành của hắn, làm cho thần thái của hắn càng buồn rầu. - Sau khi trưởng bối mất đi, sở học của ta chỉ là da lông mà thôi, cho nên ta ra ngoài bái sư, từng nhập không ít môn phái, nhưng mà sở học nửa bước khó tiến, cuối cùng đành phải trở lại Bách Thánh Đường, hy vọng có thể sống quãng đời còn lại ở Bách Thánh Đường, xem như lá rụng về cội.
Trương Bách Đồ thần thái ảm đạm, đưa mắt muốn nói, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ chỉ nói ngắn gọn như vậy.
Thì ra trưởng bối trong nhà Trương Bách Đồ đều qua đời, Trương Bách Đồ không thể học được bao nhiêu công pháp gia truyền, mà từ khi một ít trưởng bối trong nhà mất tích, công pháp Trương thị bọn họ càng thất truyền.
Mà Trương Bách Đồ cũng không cam lòng, hắn đi xa tha hương, bái sư học nghệ, cũng không biết bản thân Trương Bách Đồ nô độn hay vì nguyên nhân khác, cảnh này khiến Trương Bách Đồ bái sư học nghệ cũng không thuận lợi.
Trương Bách Đồ bái sư học nghệ, hắn học được rất chậm, hơn nữa tiến độ tu hành cũng rất chậm. Thậm chí có thể nói dùng hai chữ "Rất chậm" để nói cũng không đủ hình dung tiến độ của hắn, hắn tu hành thậm chí có thể dùng "Ốc sên bò" để hình dung.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Trương Bách Đồ tu luyện thật sự là quá chậm. Chậm tới mức ngay cả sư môn mà hắn cho phép sư phụ của hắn rời khỏi, hoặc chính hắn rời khỏi. Đối với rất nhiều môn phái mà nói, một ngày bái nhập sư môn, cả đời không được rời đi.
Nhưng mà Trương Bách Đồ tu luyện thật sự là chậm không có thuốc chữa, hắn bái sư môn đều nguyện ý cho hắn rời khỏi, nói không dễ nghe một chút, Trương Bách Đồ không muốn đi, người ta cũng muốn thu xếp cho hắn đi. Có một đồ đệ như thế, đây quả thật là ném mặt mũi sư môn.
Cứ như vậy Trương Bách Đồ bái một môn phái lại một môn phái, nhưng cuối cùng sở học không tinh. Bởi vì hắn bái sư thật sự là quá nhiều, khiến cho rất nhiều tu sĩ hoặc là môn phái trong Long Yêu Hải biết có người như hắn, đến cuối cùng, tất cả mọi người gọi hắn là "Trương Bách Đồ ", cái tên này ý nói đồ đệ trăm môn phái, về phần tên chính thức của hắn không ai nhớ rõ.
Nói đi qua đi đủ loại. Trương Bách Đồ cũng thần thái buồn bã, hắn bất đắc dĩ nói:
- Là tự mình quá nô độn, tư chất quá kém, cô phụ sư trưởng bồi dưỡng, cả đời sở tu còn không bằng đệ tử mới nhập môn.
Nói đến đây, hắn thở dài một hơi.
Đối với Trương Bách Đồ mà nói, hắn cũng cảm thấy tuyệt vọng vì mình, ngay từ đầu, hắn còn cho rằng mình không tìm được công pháp thích hợp, cũng bởi vì không tìm được sư phụ thích hợp cho mình, nhưng mà lần lượt tu luyện đều không thành công, cuối cùng Trương Bách Đồ cũng không tin vào mình. Hắn chỉ có thể nói là chính mình quá đần, chính hắn căn bản không thích hợp tu luyện. Cho nên hắn trở lại nhà mình, trở lại Bách Thánh Đường, hy vọng có thể sống quãng đời còn lại ở đây. - Hoặc là, ta nhất định không phải người thế giới này a, ta trời sinh chính là một phàm nhân, tội gì nhất định phải xâm nhập thế giới tu sĩ cơ chứ?
Nói đến đây, Trương Bách Đồ cũng phải lẩm bẩm.
Bái nhiều sư môn như vậy, tu luyện nhiều công pháp như vậy, hắn đã không trách bất luận kẻ nào, hắn chỉ có thể trách bản thân mình quá mức thấp kém.
Lý Thất Dạ nhìn qua Trương Bách Đồ, nhàn nhạt nói:
- Cũng không phải tư chất ngươi không phải, cũng không phải bởi vì chính ngươi vụng về, thế gian tất cả mọi chuyện đều có nhân quả, chỉ có thể nói, ngươi không tìm được nhân quả mà thôi. - Công tử không cần an ủi ta như vậy, cũng có sư môn trưởng bối đã nói với ta, nếu thật không phải tư chất của ta không thành, vì sao nửa bước không tiến.
Trương Bách Đồ đắng chát cười cười, nói ra.
Hắn xem ra, Lý Thất Dạ nói lời này là an ủi hắn, trên thực tế, nói như vậy hắn cũng nghe không ít, hắn bái nhập một ít sư môn trưởng bối cũng đã an ủi hắn như vậy. - Con cháu Trương thị cuối cùng có chút khác biệt, ngươi tu luyện công pháp bổn gia, mọi chuyện đều tốt.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
- Công pháp bổn gia Trương thị?
Trương Bách Đồ giật mình một chút, sau đó hắn cũng có vài phần hiếu kỳ, hỏi:
- Công tử hiểu công pháp bổn gia Trương thị hay sao?
Trên thực tế, Trương Bách Đồ trong lòng cũng rất tò mò, cho tới nay không ai có thể mở cửa gỗ Bách Thánh Đường ra, Lý Thất Dạ một người trẻ tuổi như thế lại mở ra, Trương Bách Đồ cũng hoài nghi, Lý Thất Dạ có phải là thánh hiền trong truyền thuyết hay không?
Đương nhiên, Trương Bách Đồ cũng không biết thánh hiền trong truyền thuyết là thế nào, đối với cái gọi là thánh hiền, đó chỉ là truyền thuyết mà thôi. Cho tới nay, tất cả đồn đãi nói Bách Thánh Đường có cửu thiên thập địa thánh hiền che chở, nhưng mà bất luận là hậu nhân Trương thị hay là Hồng thị hay hoặc giả là Hứa thị đều chưa từng gặp qua thánh hiền trong truyền thuyết là như thế nào. - Công pháp Trương thị?
Lý Thất Dạ chỉ lạnh nhạt cười cười, nói:
- Nếu như công pháp bổn gia Trương thị mất đi, hoặc là ngươi có thể trở về Động Đình hồ, năm đó Trương, Hồng, Hứa mấy thế gia vọng tộc được tiên hiền che chở nên lưu cho một ít bảo vật, nói không chừng có thể tìm về công pháp Trương thị của các ngươi.
Trương Bách Đồ há miệng muốn nói, hắn cuối cùng chỉ thở dài một hơi, nói cái gì cũng không có nói.
- Chẳng lẽ nói, Động Đình hồ vẫn xa lánh Trương thị các ngươi?
Lý Thất Dạ nhìn qua Trương Bách Đồ, chậm rãi nói ra.
Trương Bách Đồ trầm mặc một chút, một lúc nói ra:
- Chuyện trưởng bối ta hiểu rất ít, nhưng mà Động Đình hồ rất trông nom ta, vẫn không có xa lánh ta.
- Là chính ngươi không muốn trở về.
Lý Thất Dạ nhìn qua, hiểu rõ Trương Bách Đồ cao ngạo.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Trương Bách Đồ trầm mặc, không có trả lời.
Lý Thất Dạ chỉ nhàn nhạt nói:
- Chuyện đã qua, nên cho nó thành mây khói đi, tổ tiên tranh quyền đoạt thế, tất cả đã là quá khứ, đã lâu rồi. Tổ tiên Hứa, Hồng, Trương mấy thế gia từng kề vai chiến đấu với nhau, đều từng là sinh tử chi giao, là sinh tử trong chiến đấu, bọn họ chưa từng buông tha cho ai, bọn họ cùng sinh cùng tử, quản chi là thời điểm thảm thiết nhất, cho dù dùng máu đổi máu, bọn họ vẫn nâng nhau cùng đứng lên.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!