Tại một ngày này, Thượng Quan Phi Yến cùng Công Tôn Mỹ Ngọc cùng nhau đến, hai nàng đều là mỹ nữ tuyệt thế, lại có giao tình rất sâu, lần này các nàng đồng thời xuất hiện tại Long Tỉnh thành, cùng nhau đến đây chúc thọ lão gia tử Giản gia, đích thật đã tạo thành một đạo phong cảnh mỹ lệ.
Thượng Quan Phi Yến và Công Tôn Mỹ Ngọc đều được mọi người gọi là tuyệt thế vưu vật, Thượng Quan Phi Yến không chỉ là Đệ tử thiên tài Hải Loa Hào, đồng thời tại Long Yêu Hải cũng là mang theo danh tiếng đại mỹ nữ, về phần Công Tôn Mỹ Ngọc cũng không cần nói, nàng là tiểu thiếp Trầm Hải Thần Vương, vũ mị tận xương, để không ít nam nhân nhìn mà thực cốt, hai mỹ nữ dạng này đi cùng một chỗ, đích thật là một đạo phong cảnh vô cùng mỹ lệ.
Đặc biệt là các nàng đi tới Giản gia, vì chúc thọ lão gia tử, thời điểm trình lên thọ lễ, càng làm cho người tán thưởng một tiếng.
- Thượng Quan cô nương vì Hải Loa Hào đưa lên một cái Phượng Hoàng Loa để chúc thọ lão gia tử.
Đệ tử phụ trách đăng ký tiếp nhận lễ vật Giản gia nhận lấy lễ vật, ghi chép vào sổ ghi nhớ.
- Công Tôn cô nương thay Thần Vương đưa lên một đầu Trường Thọ Hải Lộc, để chúc thọ lão gia tử.
Nghe được Đệ tử Giản gia xướng lên, làm cho những người khác đưa lên thọ lễ đều không khỏi vì đó thán phục một tiếng.
- Phượng Hoàng Loa, Trường Thọ Hải Lộc, đây đều là tuyệt thế trân phẩm cực kỳ hiếm thấy.
Có không ít người thán phục một tiếng, nhìn thấy tiên vật Phượng Hoàng Loa, Trường Thọ Hải Lộc cũng không khỏi vì đó hâm mộ.
Có không ít người trong lòng cũng theo đó thán phục một tiếng, cũng chỉ có Hải Loa Hào, Trầm Hải triều loại quái vật khổng lồ này mới có thể đưa nổi vật như vậy. - Lễ nặng, lễ nặng.
Đối với dạng khách nhân như Công Tôn Mỹ Ngọc, Thượng Quan Phi Yến này, Giản Tiểu Thiết tự mình đi ra ngoài đón lấy.
Lý Thất Dạ ở lại Thải Hồng Hiên, mà Trương Bách Đồ cũng cần rèn sắt khi còn nóng, nhanh chóng lĩnh hội đại đạo vừa ngộ được.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Đương nhiên, đối với sự tình tham gia Đại thọ Lão tổ tông Giản gia, Lý Thất Dạ cũng không nóng nảy. Hắn thực sự không phải đến đây để tham gia Đại thọ Giản Long Vệ.
Khi Lý Thất Dạ ở được mấy ngày, Hồng Ngọc Kiều cũng tới, người đi cùng với nàng ngoại trừ có Đệ tử Động Đình hồ, còn có phụ thân nàng, cũng là đương kim Đương gia Động Đình hồ Hồng Thiên Trụ.
Đương gia Động Đình hồ Hồng Thiên Trụ mặc dù danh tự rất bá khí, nhưng bản thân hắn cũng không cao lớn, không thuộc về loại người khôi ngô uy vũ, cả người thoạt nhìn đầu sinh tóc trắng, bản thân hắn mặc dù cũng không cao lớn uy mãnh, nhưng mà, hắn lại cho người ta một loại cảm giác khôn khéo tài giỏi, tuyệt đối không phải một cái thiện nam tín nữ. - Lý công tử, đây cũng là gia phụ.
Sau khi nhìn thấy Lý Thất Dạ, Hồng Ngọc Kiều giới thiệu với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ ngồi ở trên đại sảnh, nhìn thấy Hồng Thiên Trụ, cũng chỉ là nhẹ gật đầu, cũng không đứng dậy, Hồng Thiên Trụ nhìn thấy Lý Thất Dạ, ôm quyền nói :
- Đại danh hiền chất như sét đánh bên tai, hôm nay có thể thấy hiền chất một lần, cũng là một loại duyên phận.
Lúc này, Hồng Ngọc Kiều mang theo Đệ tử Động Đình hồ lui ra, bởi vì nàng biết phụ thân mình có việc muốn nói chuyện cùng Lý Thất Dạ.
- Ngọc Kiều lưu lại.
Tại thời điểm Hồng Ngọc Kiều muốn lui ra, Lý Thất Dạ phân phó nói:
- Có mấy lời ngươi cũng cần phải nghe một chút.
Hồng Ngọc Kiều nghe được Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, ngơ ngác một chút, không khỏi nhìn về phía cha mình, sau đó nàng lưu lại.
Trong lúc nhất thời, bên trong đại đường chỉ có ba người Lý Thất Dạ, Hồng Thiên Trụ, Hồng Ngọc Kiều bọn họ.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Lý Thất Dạ nhìn Hồng Thiên Trụ một chút, chậm rãi nói :
- Nghe Ngọc Kiều nói, ngươi muốn gặp ta, có việc muốn cùng ta nói một chút. Không biết là chuyện gì?
Hồng Thiên Trụ không khỏi là nhìn thêm Lý Thất Dạ vài lần, Lý Thất Dạ ngồi ở chỗ đó, tựa như là trấn thủ bát phương. Cho người ta cảm giác cao cao tại thượng. Nếu hiện tại đổi thành người khác, dạng tư thái này của Lý Thất Dạ tuyệt đối khiến cho người ta không thích. Dù sao hắn cũng chỉ là một vãn bối, tự phụ như thế, cao cao tại thượng như thế, dạng tư thái này chỉ sợ là không có mấy người sẽ thích. - Trong lòng ngươi cũng không cần phải suy nghĩ thêm.
Lý Thất Dạ ngồi ở chỗ đó, chỉ là nhàn nhạt nói :
- Đừng có cho rằng ngươi là Đương gia Động Đình hồ, ta liền cho thêm ngươi mấy phần thể diện, tôn kính ngươi nhiều mấy phần. Ta có thể gặp ngươi, việc này không phải bởi vì ngươi là Đương gia Động Đình hồ, cũng không phải bởi vì Động Đình hồ các ngươi cường đại cỡ nào, hôm nay ta gặp ngươi, thuần túy bởi vì do anh linh tổ tiên các ngươi phù hộ, mới gặp mặt ngươi, cho Động Đình hồ một cơ hội.
Lời Lý Thất Dạ vừa nói ra, đổi lại rất nhiều người đều sẽ phất tay bỏ đi, dù sao nhân vật như Hồng Thiên Trụ cũng là chúa tể một phương, có địa vị và thân phận vô cùng cao, hôm nay lại bị người nói gặp ngươi chỉ là do anh linh tổ tiên phù hộ. Nói như vậy đơn giản là nhục nhã Hồng Thiên Trụ, bất kỳ người nào đều không thích nghe.
Lý Thất Dạ vừa mở lời, sắc mặt Hồng Thiên Trụ cũng không khỏi thay đổi một chút. Nghe được lời như vậy, nói không vấn đề gì đó là lừa mình dối người, chỉ bất quá, dù sao Hồng Thiên Trụ cũng là chúa tể một phương, cũng không cần thiết đi khoe khoang thân phận. - Lý công tử, ta tôn trọng địa vị của ngươi, cũng tôn kính cách làm người của ngươi.
Ngay cả Hồng Ngọc Kiều cũng không nhịn được buộc lòng mở miệng nói hộ phụ thân mình:
- Nhưng, cũng mời ngươi tôn trọng chúng ta. Tôn trọng Động Đình hồ chúng ta.
Cái này cũng khó trách Hồng Ngọc Kiều không vui, Lý Thất Dạ nói lời như vậy. Đơn giản liền là chỉ thẳng mũi phụ thân nàng nói chuyện, nàng làm nữ nhi. Đương nhiên là muốn bảo hộ uy nghiêm của phụ thân mình. - Ngọc Kiều, ta ngồi ở chỗ này, cũng đã là tôn trọng các ngươi, tôn trọng Động Đình hồ các ngươi!
Hai mắt Lý Thất Dạ hé ra, trong nháy mắt quang mang nở rộ, như là ngôi sao sáng tắt, thiên địa chìm nổi, lúc này hắn ngồi ở chỗ đó, tựa như là một tôn thần, cao cao tại thượng, bao trùm cửu thiên.
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm Hồng Ngọc Kiều, chậm rãi nói :
- Ngươi cho rằng tùy tiện một cái a miêu a cẩu ta đều chỉ điểm sai lầm cho hắn, cho hắn một cơ hội, cho hắn một cái tạo hóa sao?
Bị hai mắt Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào, lập tức tâm hồn thiếu nữ Hồng Ngọc Kiều chấn động, trong lòng cũng cảm giác kinh sợ. Lý Thất Dạ chỉ ngồi một chỗ nhưng lại tựa như trấn áp trong nội tâm của nàng, làm cho nàng không thở nổi, thậm chí có một loại xúc động muốn đừng lên cúng bái, loại cảm giác này cực kỳ huyền diệu khó giải thích.
Mãi đến khi Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, lúc này Hồng Ngọc Kiều mới thở ra một hơi, loại tư thái khiếp người này mới từ từ tiêu tán, cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!