Nói xong, Công Tôn Mỹ Ngọc sắc mặt lạnh lẽo, âm trầm vừa cười vừa nói:
- Hai người các ngươi lên cho ta, giết hắn.
Công Tôn Mỹ Ngọc vừa nói dứt lời, Trương Bách Đồ và Hồng Ngọc Kiều đứng ở sau lưng nàng lập tức vọt ra, thập phần hung ác xông về Lý Thất Dạ. Hai người bọn họ tuy rằng không phải đặc biệt cường đại, đặc biệt Trương Bách Đồ, có thể nói là nhỏ yếu, thế nhưng, lúc này bọn họ lại lấy ra bản lĩnh toàn thân, giống như là đem hết khí lực bú sữa mẹ hướng tới Lý Thất Dạ bổ giết mà đến.
Hai người bọn họ còn không có tới gần Lý Thất Dạ, hai tay Lý Thất Dạ ấn một cái, liền đem hai người bọn họ định trụ lại, trong phút chốc như điện quang hỏa thạch, hắn xuất thủ như thiểm điện, trong nháy mắt đánh vào mi tâm của Trương Bách Đồ và Hồng Ngọc Kiều.
Hai mắt Lý Thất Dạ quang mang phóng xuất, lưỡng đạo pháp tắc trong nháy mắt bắn vào trong hai mắt, tựa như nghe được "Đang" một tiếng giải tỏa, hai người Hồng Ngọc Kiều và Trương Bách Đồ nhất thời dường như bị sét đánh, bình bình bình lui về phía sau mấy bước. - Công tử...
Lúc này hai người Trương Bách Đồ và Hồng Ngọc Kiều thoáng cái tỉnh táo lại, bọn họ hai mắt trong suốt, không hề nghi ngờ, Lý Thất Dạ đã giải trừ mê hoặc cho bọn họ.
Hai mắt Lý Thất Dạ phát lạnh, hướng phía Công Tôn Mỹ Ngọc đi đến.
- Yêu, còn không nhìn ra, thật sự có vài phần bản lĩnh.
Công Tôn Mỹ Ngọc thấy Lý Thất Dạ dĩ nhiên giải khai Trương Bách Đồ và Hồng Ngọc Kiều mê vực, cũng âm thầm lấy làm kinh hãi, thế nhưng, nàng vẫn như cũ có lòng tin, mê đảo chúng sinh cười. "Ông --" một tiếng vang lên, vừa lúc đó, thần chiếu của Công Tôn Mỹ Ngọc thoáng cái xán lạn không gì sánh được. Toàn bộ thúy viên bị chiếu sáng như tuyết khiến người khác khó có thể mở hai mắt ra được.
Vừa lúc đó, trong thần chiếu của Công Tôn Mỹ Ngọc xuất hiện một con mắt, một con mắt cực kỳ xinh đẹp. Con mắt này thu thủy sinh động, trong một sát na, nó trở nên vô cùng quyến rũ, tia sáng kỳ dị soi sáng, khiến người khác vừa nhìn vào trong nháy mắt đã bị mê hoặc quên mất bản thân. - Cẩn thận....
Trương Bách Đồ và Hồng Ngọc Kiều vừa thấy tình huống này, nhất thời không khỏi thất kinh, kinh hãi nói rằng. Bọn họ đều ở dưới Thần Chiếu Mị Nhãn của Công Tôn Mỹ Ngọc bị chịu nhiều thua thiệt, biết chỗ đáng sợ của nó.
Thế nhưng, ở nơi này trong nháy mắt, Giản Tiểu Thiết đem hai người bọn họ lôi đi ra ngoài, không để hai người bọn họ tới gần.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
- Công tử, ngươi thực sự muốn động thủ sao?
Lúc này Công Tôn Mỹ Ngọc mở miệng, thanh âm quyến rũ tới tận xương, khiến xương cốt người nghe như nhũn ra, hồn cũng không khỏi bay lên. Đặc biệt lúc này đôi mắt mỹ lệ của nàng cũng nổi lên tia sáng kỳ dị, giống thu thủy nhộn nhạo, khiến lòng người nảy sinh rung động.
Ở dưới Thần Chiếu Mị Nhãn của Công Tôn Mỹ Ngọc, Lý Thất Dạ dừng bước. Lúc này hắn giống si mê nhìn Công Tôn Mỹ Ngọc, trong khoảng thời gian ngắn đã nhìn tới ngây ngốc. Mà con mắt trong thần chiếu của Công Tôn Mỹ Ngọc càng thêm quyến rũ, nhộn nhạo ba quang, chiếu vào trong hai mắt của Lý Thất Dạ, muốn đem hắn triệt để mê hoặc. - Ngươi thật mỹ lệ...
Lúc này Lý Thất Dạ bị mê hoặc, không khỏi lầm bầm nói rằng. Ở phía sau, Lý Thất Dạ ngơ ngác đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
- Thật là đáng sợ.
Thấy một màn như vậy, rất nhiều người cũng không khỏi hít một hơi lãnh khí, không cần động thủ, đã có thể trong nháy mắt khống chế địch nhân. Điều này có thể tưởng tượng là đáng sợ cỡ nào.
Thấy Lý Thất Dạ bị Thần Chiếu Mị Nhãn mê hoặc. Sau đó Công Tôn Mỹ Ngọc không khỏi lạnh nhạt cười. Khinh thường nói:
- Ta còn tưởng rằng cường đại ra sao, không chịu được một kích như thế, đạo tâm căn bản là không đáng giá nhắc tới.
Thượng Quan Phi Yến chỉ là lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ một cái, lúc này, ở trong mắt của nàng, Lý Thất Dạ đã giống như một người chết, muốn giết hắn như thế nào cũng được. - Thượng Quan tỷ tỷ, hiện tại ngươi muốn dằn vặt hắn thế nào cũng được. Hoàn toàn có thể khiến cho hắn sống không bằng chết.
Công Tôn Mỹ Ngọc nhẹ nhàng mà cười, quyến rũ tận xương.
Lúc này, cứ việc Công Tôn Mỹ Ngọc quyến rũ tận xương, khiến người tiêu hồn. Thế nhưng, rất nhiều người nhìn bọn họ không khỏi hàn khí ứa ra. Lúc này đối với rất nhiều người mà nói, Thần Chiếu Mị Nhãn của Công Tôn Mỹ Ngọc thật là đáng sợ, một khi đánh mất tâm chí, để mặc người thao túng. - Ngươi qua đây.
Công Tôn Mỹ Ngọc quyến rũ động lòng người. Hướng Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà vẫy vẫy tay.
Lý Thất Dạ tựa hồ hoàn toàn bị thao túng tâm chí, cả người ngây dại ra. Nghe được Công Tôn Mỹ Ngọc phân phó, dĩ nhiên ngơ ngác đi về phía Công Tôn Mỹ Ngọc.
- Công tử...
Lúc này, Trương Bách Đồ và Hồng Ngọc Kiều đều bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, không khỏi hét to lên, thế nhưng, Giản Tiểu Thiết cản bọn họ lại, không để cho bọn họ tiến lên cứu người.
Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ đi tới trước mặt của Công Tôn Mỹ Ngọc, Công Tôn Mỹ Ngọc nhìn Lý Thất Dạ bị mê hoặc, nàng không khỏi có vài phần đắc ý, nở nụ cười một cái, nói rằng: - Coi như là ngươi có thể giải được mê hoặc, nhưng bản thân mình cũng vô pháp chống lại mị lực mê hoặc, nó chính là lực lượng cổ xưa nhất, ngươi muốn chống lại cũng chống lại không được.
Công Tôn Mỹ Ngọc đối với Thần Chiếu Mị Nhãn của mình lòng tin mười phần. Chỉ cần mị nhãn của nàng vẫn nhìn kỹ, người có cường đại cỡ nào đều không thể nắm giữ tâm thần, đạo tâm sẽ dao động, thẳng đến cuối cùng sẽ bị nàng mê hoặc, bị nàng thao túng, đây là chỗ đáng sợ nhất của mị nhãn của nàng. - Được rồi, ngươi bây giờ quỳ xuống dập đầu nhận tội cho Thượng Quan cô nương, vẫn đem đầu của mình dập đầu tới vỡ nát mới thôi.
Thấy Lý Thất Dạ bị mình khống chế, tùy ý cho mình làm thịt, Công Tôn Mỹ Ngọc khinh thường nói.
- Hô...
Ở trong lúc đó, đột nhiên một cánh tay bắt được mái tóc của Công Tôn Mỹ Ngọc, biến dị đột ngột này quá nhanh, Công Tôn Mỹ Ngọc cách Lý Thất Dạ rất gần trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể phản ứng kịp. "Phanh.." một tiếng vang thật lớn, mọi người vẫn còn chưa có phản ứng đến đây, chỉ thấy cái tay này cầm lấy mái tóc của Công Tôn Mỹ Ngọc đem đầu của nàng hung hăng đánh vào trên thạch trụ, thoáng cái đụng tới tiên huyết bắn ra. "Phanh..." lại một tiếng va chạm vang lên, Công Tôn Mỹ Ngọc lại một lần nữa thân bất do kỷ đánh tới trên thạch trụ, nặng nề mà đụng vào, thạch trụ đều bị đụng nát. Đầu của Công Tôn Mỹ Ngọc bị đụng tới huyết nhục không rõ. Vốn có dung nhan tuyệt thế lúc này nàng đã bị đụng tới bấy, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Cầm lấy mái tóc của Công Tôn Mỹ Ngọc hướng lên thạch trụ đánh tới chính là Lý Thất Dạ, hắn một tay dễ dàng nắm lấy Công Tôn Mỹ Ngọc hướng lên thạch trụ hung hăng đánh tới. - Dừng tay...
Công Tôn Mỹ Ngọc hét lên một tiếng, huyết khí phun trào, muốn giãy thoát khỏi bàn tay to của Lý Thất Dạ, thế nhưng, "Ông" một tiếng, bàn tay to của hắn thoáng cái giữ lại cái cổ của Công Tôn Mỹ Ngọc, ở dưới "Vạn Đạo Quyền. Trấn Ngục Thần Quyền", nàng căn bản là không thể động đậy.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!