- Long nha.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Thực sự có một ngày như vậy. Long huyết cái gì đó thật khiến người ta chảy nước miếng, thứ tốt như vậy ai mà không muốn phân một chén canh.
Lão nhân cười cười, nhàn nhạt nói:
- Ta cũng thật hy vọng tiểu khỉ gió kia có một ngày hóa thành chân long, nhưng mà thật sự có một ngày như vậy, đó cũng là một hồi tai nạn, chư đế chúng thần đều muốn đấy.
Qua thật lâu, Lý Thất Dạ tiêu sái cười cười. Nói ra:
- Vậy có cái gì không được, ta ngay cả trận chiến cuối cùng cũng thắng. Những thứ khác không sao cả, vú em thì vú em a, lão đầu tử, ta đáp ứng.
Lão nhân tươi cười, đây là việc trong dự liệu, hắn cũng không có cao hứng, cũng không có kinh hỉ, chỉ là bình thản mà thôi.
- Quạ đen --
Bọn họ trầm mặc, qua thật lâu sau, hắn bình thản nói:
- Chuyện Giản nha đầu, ta có chút tiếc nuối, với tư cách sư phụ nàng, ta có chuyện bất lực.
Lý Thất Dạ cũng trầm mặc một chút. Cuối cùng Lý Thất Dạ thở dài một hơi, nói ra:
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
- Lão đầu tử, ngươi là sư phụ tốt, cũng đã tận trách nhiệm rồi, Giản tiểu tử cũng tốt, Giản nha đầu cũng được, ngươi đã làm rất tốt rồi, chuyện nên làm ngươi đều đã làm. - Nhân sinh luôn có một ít khảm không thể vượt qua, không phải ai cũng có thể kiên cường.
Lý Thất Dạ bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói:
- Nha đầu cũng không có cái gì đáng chỉ trích, chỉ tiếc, nàng không thể đi ra bóng mờ trong tính mạng của mình.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ buồn vô cớ, im lặng, một ít chuyện, cho dù ngươi nghịch thiên vô địch, nhưng mà không cách nào đi cải biến được.
Lão nhân cười cười, nói ra:
- Ta lão già khọm trong nội tâm còn cảm thấy nha đầu kia vào lúc cuối cùng của tính mạng cũng không có tiếc nuối gì, trên thực tế, trong lòng ngươi cũng bất đắc dĩ như vậy, cũng tiếc nuối như thế. - Năm đó là nàng lựa chọn.
Lý Thất Dạ đành phải cười cười, nói ra:
- Nàng chỉ muốn tử vong mà thôi, đây là truy cầu bình thường của nàng. Nàng là cô nương tốt, đi theo ta, cũng làm cho ta rất nhiều chuyện.
- Quá khứ nên để nó qua đi.
Lão nhân cũng nói:
- Trong lòng nha đầu kia, ngươi vẫn luôn là trọng yếu nhất, cho dù theo người sống tới cuối cùng, nàng cũng thỏa mãn. Tuy nhiên nàng không thể đi ra bóng mờ của mình, nhưng cả đời của nàng lại đầy ánh sáng. Ở trong huyết sắc, ở trong tuyệt vọng, là ngươi cho bọn họ tánh mạng, vào thời điểm bọn họ tuyệt vọng nhất, ngươi đã cho bọn họ dũng khí sống. - Có chút chuyện, đã qua thì không thể thay đổi.
Lão nhân cũng phong khinh vân đạm, nói ra:
- Giống như Giản tiểu tử đã nói một câu, mặc dù không có đi ra bóng mờ, nhưng mà bọn họ cũng đang ở trong ánh sáng.
- Anh sáng không cách nào chiếu tất cả mọi góc.
Lý Thất Dạ nhìn lên bầu trời, hai mắt thâm thúy, giống như nhìn thấu thế giới này, nói:
- Thế gian không có chúa cứu thế, tất cả đều dựa vào chính mình.
- Chúa cứu thế?
Lão nhân cười rộ lên, nói ra:
- Để chúa cứu thế đi gặp quỷ đi, mỗi người đều ngóng trông chúa cứu thế, như vậy chúa cứu thế chính là ác ma! Mỗi người đều là chúa cứu thế của mình, ngay cả bản thân mình còn không cứu được, tại sao chúa cứu thế phải đi cứu vớt nhân sinh của ngươi chứ? - Đúng nha.
Lý Thất Dạ cảm khái thở dài một hơi, nói ra:
- Ta có thể cứu tỷ đệ hai người, cứu được tính mạng của bọn họ, lại không thể cứu nhân sinh bọn họ.
- Gặp quỷ rồi!
Cuối cùng, lão nhân mắng một câu, cười mắng nói:
- Tử quạ đen, hai chúng ta tuổi cộng lại còn lớn hơn bất cứ người nào, vậy mà như hai bà nương ở đây than ngắn thở dài, làm ra cảnh đa sầu đa cảm này, gặp quỷ đi. - Người già khó tránh khỏi lải nhải vài câu.
Lý Thất Dạ cười rộ lên.
Cuối cùng lão nhân không nói lời nào, Lý Thất Dạ cũng không nói chuyện, bọn họ đều lẳng lặng nhìn lên bầu trời, giống như bầu trời là nơi xinh đẹp nhất vậy.
Thiên địa yên lặng, ở chỗ này không có gì đi quấy rầy bọn họ, đây là thời gian yên lặng của họ.
Qua thật lâu sau, lão nhân nói ra:
- Quạ đen, ta sẽ không tiễn ngươi, từ đâu tới đây, nên đi về đó đi.
- Tính toán, nếu để ngươi leo ra khỏi ổ, vậy cũng quá dọa người, tự mình đi về thôi.
Lý Thất Dạ nói giỡn.
Mặc dù là như thế, Lý Thất Dạ đứng lên, nhìn qua lão nhân, nói ra:
- Lão đầu tử, gặp lại, nói không chừng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau đấy.
- Trân trọng, tử quạ đen.
Lão nhân cũng tươi cười, nói ra.
Lý Thất Dạ gật gật đầu, không có nói cái gì nữa, xoay người rời đi.
- Quạ đen --
Lý Thất Dạ đi không bao xa, lão nhân cuối cùng gọi Lý Thất Dạ lại, Lý Thất Dạ đình chỉ bước chân.
Lão nhân ngồi thẳng, thần thái chăm chú, chậm rãi nói ra:
- Có một ít truyền thuyết, ngươi cũng có thể nghe nói qua, nếu như một khi bước qua cái tuyến đó, nếu quả thật tới tình trạng kia, chắc chắn sẽ diệt vong. - Đây không phải truyền thuyết.
Lý Thất Dạ cũng thập phần chăm chú, thần thái ngưng trọng, nói ra:
- Đây là thật, nên đến, cuối cùng sẽ đến, bất kể là cái tuyến kia có bước qua hay không.
Lão nhân bắt đầu trầm mặc, cuối cùng nhất, hắn chậm rãi nói ra:
- Quạ đen, ngươi chuẩn bị cho tốt chưa?
- Ngày nào đó đã đến, ta cũng không sợ đi đối mặt, ta sẽ chiến đến cuối cùng, mặc kệ tương lai như thế nào, chỉ cần ta không ngã xuống, tất cả sẽ không xảy ra!
Lý Thất Dạ nói xong liền đi.
Lão nhân thở dài một hơi, thì thào nói:
- Nên đến, cuối cùng cũng đến, chỉ sợ ai cũng trốn không thoát.
- Ta tin tưởng ngươi có thể thoát ra được.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Lão đầu tử, chuẩn bị cho tốt đi, ngày nào đó thực sự tới, ta tin tưởng ngươi có thực lực này.
Nói xong cũng rời khỏi.
Lão nhân bắt đầu trầm mặc, hắn lẳng lặng ngồi trên ghế, qua thật lâu sau, hắn mới chậm rãi nói:
- Không phải kỷ nguyên mới tiến đến, chính là hết thảy tàn lụi.
Nói xong, hắn thở dài một hơi.
Thời điểm lão nhân này thở dài, lão nhân cũng biến mất, cả hoa viên vô cùng yên tĩnh, cái yên tĩnh này làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, nếu như không phải trước mắt đủ loại kỳ hoa dị thảo, người ta còn nghĩ lầm đây là tử địa.
Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ trở lại Giản gia, Lý Thất Dạ vừa về đến, Giản Long Vệ cùng Giản Tiểu Thiết vội vàng nghênh đón, bọn họ nhìn Lý Thất Dạ cúi đầu, nói ra: - Đại nhân --
- Không cần giữ lễ tiết.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát khoát tay, nói ra:
- Làm như thế nào vậy, ta cũng không dừng lại đây quá lâu, sau khi làm một ít chuyện thì ta cũng nên rời khỏi.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Giản Long Vệ cùng Giản Tiểu Thiết đành phải cúi đầu, bọn họ thật hy vọng Lý Thất Dạ có thể lưu lại chỉ điểm bọn họ một hai, đối với tại bọn họ mà nói, nếu như có thể đạt được Tiên Đế đạo sư chỉ điểm, như vậy cả đời bọn họ sẽ có lợi ích to lớn. - Đại nhân, Động Đình hồ xảy ra một ít chuyện, Hồng đương gia muốn gặp ngươi.
Lúc này, Giản Tiểu Thiết vội vàng nói với Lý Thất Dạ.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!