Đối với lời nói của Tiên Nữ, Lý Thất Dạ không khỏi lộ ra dáng tươi cười, cười cười, nói ra:
- Nhưng, ta cũng không phải chúa cứu thế.
Tiên Nữ ngẫm lại lời nói của Lý Thất Dạ, qua một hồi lâu, cảm thấy lời này lại có đạo lý, chính bản thân nàng không khỏi gật gật đầu.
Liễu Như Yên các nàng lẳng lặng nhìn hai người bọn hắn, nghe được lời nói quỷ dị như vậy, hai người bọn họ cử chỉ thập phần tự nhiên, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thật đúng là sẽ cho rằng hai người tại thật lâu trước đây đã là bằng hữu cũ quen biết lẫn nhau.
Hơn nữa, hai người bọn họ đối thoại là thập phần quỷ dị, hai người đều kể một ít lời nói không hiểu thấu. Lời này căn bản là lại để cho người sờ không tới giới hạn, tựa hồ hai người cùng người khác là ở một thế giới bất đồng, nói chuyện đều là ly kỳ cổ quái, lại để cho người hoàn toàn nghe không ra nguyên do. - Vì sao sẽ không đau lòng, vì sao mới không nghe được tiếng khóc?
Qua một hồi lâu, Tiên Nữ lại hỏi Lý Thất Dạ, tựa hồ, nàng là một đệ tử thích hỏi.
Đối với vấn đề này của Tiên Nữ, Lý Thất Dạ không khỏi nhìn xem nàng, trầm mặc thoáng một phát, sau đó nắm bàn tay như ngọc trắng của nàng, nghiêm túc nói ra: - Vấn đề này, chưa từng có đáp án tiêu chuẩn. Nếu như ngươi thật muốn một đáp án, ta có thể cho ngươi hai cái với tư cách tham khảo. Một, không cần đi quản nó, thời gian dài, ngươi sẽ chết lặng, hoặc là, đến ngày đó, ngươi sẽ cảm thụ không được đau lòng, nghe không được tiếng khóc.
Tiên Nữ ngẫm lại, tựa hồ đây không phải đáp án nàng muốn, nhìn xem Lý Thất Dạ, nói ra:
- Vậy cái thứ hai thì sao?
- Giết lão tặc thiên.
Lý Thất Dạ thập phần nghiêm túc nói ra:
- Hoặc là, chỉ cần giết lão tặc thiên có thể đạt được đáp án mà ngươi muốn. Bất quá, ngươi cũng có khả năng đạt được thêm nữa... Thống khổ, thêm nữa... Tiếng khóc.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Tiên Nữ không khỏi nghiêng trán, nàng rất chân thành mà nghĩ tới khả năng đáp án này của Lý Thất Dạ, nàng nghĩ thật lâu thật lâu.
Qua thật lâu về sau, Tiên Nữ nghiêm túc hỏi Lý Thất Dạ, nói ra:
- Giết lão tặc thiên, sẽ thật có thể đạt được một đáp án sao? Thật có thể nghe không được tiếng khóc, sẽ không đau lòng sao?
Lý Thất Dạ lại ngồi trở về, hắn không khỏi nhắm mắt lại, nói ra:
- Không biết, ta cũng không ngờ. Bởi vì chưa từng có người thành công qua, cũng sẽ không có người đạt được đáp án. Hoặc là, cho dù ngươi giết lão tặc thiên, ngươi đạt được không phải một đáp án, có lẽ đạt được ... càng thêm thống khổ, càng thêm... Tiếng khóc.
Tiên Nữ nghe được rất chân thành, nàng nghe Lý Thất Dạ nói ra, cẩn thận đi thưởng thức. Đôi mắt sáng như sao kia của nàng minh biệt bất định. Ở trong một chớp mắt đó, nàng hình như là bắt được thứ gì, hình như là nhớ lại cái gì đó. Nhưng lại vẫn không có bắt được cái gì, không có nhớ lại được gì. - Vậy phải làm thế nào?
Tiên Nữ nghĩ kỹ hồi lâu, cuối cùng nàng không khỏi nói ra.
- Cái này phải xem chính ngươi.
Lý Thất Dạ cười thoáng một phát, nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, nói ra:
- Mỗi một người đều có con đường của mình, bất quá, không phải mỗi một người đều nguyện ý đi đến con đường của mình, bởi vì đi đến cuối cùng, hoặc là ngươi vĩnh viễn đi không đến cuối cùng, không bằng dừng lại giữa đường. - Có đôi khi, vô tri, là sự tình rất hạnh phúc, nắm giữ đồ vật đang có trước mắt, sẽ có được hết thảy. Có người, có được tình yêu, chính là hạnh phúc, có người nắm giữ quyền thế, sẽ là hạnh phúc, có người, có được con nối dõi cũng là hạnh phúc. Vô tri, đây là sự tình vui sướng dường nào, đây là sự tình khiến cho người ta hâm mộ cỡ nào.
Lý Thất Dạ nói đến đây, không khỏi cảm khái thở dài.
Nghe xong Lý Thất Dạ nói thế, tiên nữ thủ ở bên cạnh lắng nghe lời Lý Thất Dạ, qua thật lâu, hình như nàng nhớ cái gì đó, đột nhiên gật đầu.
Về phần đám người Trác Kiếm Thi, nghe được Lý Thất Dạ nói chuyện với tiên nữ, cảm thấy rát khó sờ được ý nghĩ, bọn họ bàn nhiều thứ làm cho người ta có cảm giác hư vô mờ mịt.
Đương nhiên đám người Liễu Như Yên sẽ không nghe ra ý trong lời nói mờ mịt của Lý Thất Dạ cùng tiên nữ, trên thực tế đó là chuyện đỉnh phong nhất của thế giới này, bọn họ bàn chính là đề tài chung cực của tu sĩ, trong đó liên quan rất nhiều thứ, xa xa không phải đám người Trác Kiếm Thi có thể nghe hiểu.
Lý Thất Dạ lẳng lặng yên ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, hình như đang ngủ, mà tiên nữ cũng yên lặng ngồi ở chỗ kia, nàng ngồi ở đó mang theo mờ mịt, có chút mê hoặc, có chút cô tịch, có chút u buồn.
Nàng có thần thái như vậy, người nào nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng, dường như ở giữa thế gian cũng chỉ còn có một mình nàng, dường như trên lưng của nàng mang theo ngàn vạn năm.
Qua một hồi lâu, Lý Thất Dạ mở hai mắt ra, nhìn Liễu Như Yên nói:
- Trước khi đi Cốt Hải, trước đi tới Bạch Cốt Đảo đi.
Liễu Như Yên không nói hai lời, lập tức phân phó môn hạ đệ tử tiến về Bạch Cốt Đảo, trên thực tế bọn họ trước khi đi vào Cốt Hải, cũng phải trải qua Bạch Cốt Đảo. - Ta hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút.
Lý Thất Dạ đứng lên, sau đó nhìn tiên nữ nói ra:
- Ngươi đi theo ta là được.
- Ta sẽ chuẩn bị phòng cho công tử.
Trác Kiếm Thi lập tức thu xếp, phụ trách chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ đi theo Trác Kiếm Thi, lúc gần đi hắn nhìn qua Hùng Thiên Tí, nhàn nhạt nói:
- Ngươi muốn cùng đi Cốt Hải đúng không? Vậy thì tốt, ra phía sau tìm chút việc khổ cực mà làm, bên cạnh ta không nuôi người ở không.
- A, a, ta sẽ làm, chỉ cần công tử cần tiểu nhân làm cái gì, cứ việc phân phó.
Hùng Thiên Tí lập tức đại hỉ, vội vàng nói ra.
Lý Thất Dạ không nói thêm gì, mang theo tiên nữ rời khỏi.
Bạch Cốt Đảo xem như cái tên nổi danh tại Long Yêu Hải, cũng là một nơi rất kỳ quái, đương nhiên đây cũng là nơi làm cho người ta cực kỳ ngạc nhiên.
Bạch Cốt Đảo, cũng như tên của nó, cả hòn đảo do xương trắng làm thành, hơn nữa đứng trên Bạch Cốt Đảo ngươi nhìn qua chung quanh, tất cả đều là xương trắng.
Bạch Cốt Đảo không tính lớn, nhưng một hòn đảo như thế không có cây cối, cũng không có dòng suối nước chảy gì đó, ở chỗ trừ xương trắng thì chính là xương trắng.
Lúc ngươi đi lên Bạch Cốt Đảo, ngươi sẽ phát hiện trên mặt đất cũng đầy xương trắng, có thể nói, cả Bạch Cốt Đảo mỗi tấc thổ địa đều là xương trắng tạo thành.
Mà trên Bạch Cốt Đảo xương trắng có đủ loại kiểu dáng, xương trắng phủ đầy đất. Có xương ống chân, có xương sườn. Có xương chậu. . . Cũng khối xương chim nhỏ, nhưng mà có xương cánh tay to như một cây cầu..
Trên Bạch Cốt Đảo này có không ít kiến trúc, có gian nhà, có phòng ốc, cũng có cung điện... Mà các tòa nhà lại có kiến trúc khiến người ta ghê người.
Có đầu lâu cực lớn móc ngược trên mặt đất, như vậy chính là một phòng ở, có xương khuỷu tay cực lớn tạo thành trụ, lại khảm xương cốt lên thành lầu, càng có cung điện là là do xương cốt tạo thành.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!