Đột nhiên tiên nữ nói ra những lời này, làm cho tâm thần đám người Liễu Như Yên tâm sinh ra chấn động, một câu nói kia dường như cất giấu bí mật tuyên cổ.
- Trong thời đại dài dằng dặc, hiện tại còn chưa tính là diệt thế.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
- Tối đá chỉ có thể nói là tan vỡ mà thôi. Chính thức diệt thế, vạn vật không còn, thiên cổ tan thành mây khói.
- Ngày hôm nay còn có thể đến không?
Tiên nữ đứng bên cạnh, nàng dùng đôi mắt vô cùng thanh tịnh nhìn qua Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ trầm mặc một chút, qua một hồi lâu, chậm rãi nói ra:
- Ngày hôm đó chắc chắn sẽ đến, đại thế đương khải, sẽ không quá xa xôi.
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, đám người Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi lập tức cứng ngắt, thời điểm này bọn họ vô cùng giật mình, giật mình vì bí mật trong đó, bọn họ hình như đã biết bí mật khó lường. - Thế gian, thực sự có diệt thế sao?
Thuần Dương Tử cũng nhịn không được hỏi Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ không có trả lời vấn đề Thuần Dương Tử, chỉ có tiên nữ lẳng lặng nhìn qua Lý Thất Dạ, dường như đôi mắt thanh tịnh của nàng từ trong ánh mắt Lý Thất Dạ đạt được dẫn dắt. - Nhưng mà, ta còn trên đời, ngày hôm đó sẽ không tới, ta không có được đáp án, tất cả đều tiếp tục, ta cần lão tặc thiên cho ta câu trả lời thuyết phục!
Lý Thất Dạ nghiêm túc nói ra:
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
- Nếu như trên chín tầng trời, không cho ta đáp án, như vậy, ta sẽ dỡ nó xuống, ta sẽ tự mình cho mình một đáp án.
Lý Thất Dạ nói câu này rất chân thành, nhưng mà, hắn nói ra lời này với tiên nữ, mà không phải với Liễu Như Yên bọn họ.
Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi sư tỷ muội hai người các nàng lập tức nhìn nhau, các nàng không biết Lý Thất Dạ vì sao cần cái gọi là đáp án, trong nội tâm các nàng cũng tràn ngập hiếu kỳ, các nàng rất muốn biết Lý Thất Dạ vì cái gì cần một đáp án, nhưng mà các nàng không dám đi hỏi.
Bởi vì từ thần thái Lý Thất Dạ có thể nhìn ra được, đây là một chuyện cực kỳ trọng yếu.
Tiên nữ suy nghĩ thật lâu, thật lâu, đôi mắt của nàng sáng ngời lại mê mang, mê mang lại sáng ngời, giống như nhớ lại cái gì, lại hình như là quên cái gì.
- Tuy ta quá nhiều chuyện không nhớ ra được, quá khứ đối với ta mà nói là trống rỗng. Nhưng ngươi càng hơn ta nhiều, ngươi vĩ đại hơn ta nhiều lắm.
Tiên nữ nói ra một câu rất chân thành.
- Đổi lại là người khác nói ra lời nói như vậy, ta sẽ cho rằng đây là một câu cười nhạo. Lời này nói ra từ miệng ngươi, ta cảm thấy lâng lâng.
Lý Thất Dạ cười rộ lên.
Đương nhiên thần thái của Lý Thất Dạ cũng không có lâng lâng, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Ta và ngươi nhân sinh khác nhau mà thôi, ta và ngươi giá trị không giống nhau. Nếu như luận vĩ đại, luận khó lường, lời nói thiệt tình thì ta không bằng ngươi.
Tiên nữ nghiêm túc suy nghĩ một chút, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Không, ta chưa từng nghĩ tới vấn đề xa xôi như vậy, chưa từng có đi hỏi thăm qua, ta chưa đạt tới chiều sâu này. Trừ sinh tồn ra, trừ chúng sinh ra, ta chưa từng có đi thăm dò qua, ta đã bỏ qua thời đại tốt nhất. Đó là thời đại khó lường, nhưng chưa từng thăm dò chân lý của thế giới. - Không!
Lý Thất Dạ nói ra:
- Đây là điểm khó lường của ngươi, đây cũng là nơi vĩ đại của ngươi. Trong lòng ngươi có chúng sinh, ngươi trong lòng có từ bi, chính là tình thương, làm cho thời đại trở nên không giống. Ta với ngươi khác nhau, trong lòng của ngươi có quá nhiều không nỡ, trong nội tâm của ta chỉ có chính mình, trừ một đáp án, không có sở cầu... - ... Cho nên, trên con đường này, chúng sinh cũng tốt, tuyên cổ cũng được, đối với ta mà nói, tất cả chỉ là khách qua đường mà thôi. Mặc kệ là vật gì, bất kể là người phương nào, ngăn con đường của ta đi, ta đều giết không tha, ta sẽ không nhân từ, ta sẽ không nương tay, ta cũng sẽ bởi vì bất cứ chuyện gì, bất luận kẻ nào mà dừng bước lại. Nếu như nói, ta là lãnh khốc vô tình, như vậy ngươi là từ bi thiên hạ.
Nói xong lời cuối cùng, Lý Thất Dạ cười lên, nụ cười này mang theo tự giễu.
- Ngươi thật sự cam lòng bỏ tất cả sao? Thế gian, thật không có gì khiến ngươi lo lắng sao?
Tiên nữ nghe Lý Thất Dạ nói ra những lời như thế, nàng thập phần nghiêm túc nhìn qua Lý Thất Dạ, đôi mắt thanh tịnh của nàng giống như nhìn thấu tâm linh của Lý Thất Dạ.
Nghe được tiên nữ nói như vậy, Lý Thất Dạ trầm mặc một lúc, không trả lời vấn đề của nàng.
"Ông" một tiếng, vào thời điểm này, đạo văn thắp sáng cả cốt thuyền, lúc này, cả chiếc cốt thuyền nhìn qua giống như bạch ngọc điêu khắc mà thành.
Lúc này âm thanh thanh thúy dễ nghe vang lên, bánh lái lúc này xuất hiện phù văn bánh răng, mỗi một phù văn chớp động hào quang khác nhau, dường như mỗi một bánh răng đều do cổ đồng tạo thành, thời điểm phù văn bánh răng hiện ra, âm thanh răng rắc vang vọng.
Nhìn thấy phù văn như thế, Lý Thất Dạ lộ ra bộ dáng tươi cười, lập tức chuyển động bánh lái, nghe được bánh răng có âm thanh vang lên, cốt thuyền vậy mà chuyển động theo hướng bánh lái Lý Thất Dạ muốn đi. - Thành công!
Nhìn thấy Lý Thất Dạ có thể tùy ý thao túng phương hướng của cốt thuyền, Liễu Như Yên bọn họ cũng cảm thấy kinh hỉ, quát to một tiếng nói ra.
- Tốt, ngồi vững vàng, hiện tại là thời điểm nên gia tốc.
Lý Thất Dạ cười nói với Liễu Như Yên đám người.
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, cả chiếc cốt thuyền trở nên sáng ngời, phù văn bánh răng chuyển động nhanh chóng, mỗi một bánh răng có hình dáng phù văn nhàn nhạt. "Vèo" một tiếng, đám người Liễu Như Yên thoáng cái lắc lư thân thể, trong thời gian cực ngắn đó, cả chiếc cốt thuyền vậy mà dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi, theo gió vượt sóng, thậm chí là bay qua đỉnh sóng, nhảy lên không trung.
Dưới điều khiển của Lý Thất Dạ, cốt thuyền dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi tiến lên phía trước, chỉ trong nháy mắt, nó vượt qua rất nhiều cốt thuyền, sau đó lại bỏ xa bọn họ.
Rất nhiều người còn leo lên cốt thuyền sớm hơn Lý Thất Dạ, bọn họ cũng xuất phát sớm hơn Lý Thất Dạ rất nhiều, nhưng mà hiện tại, bọn họ chỉ có thể ngồi ở trên cốt thuyền, mặc cho cốt thuyền phiêu bạt, mà cốt thuyền của Lý Thất Dạ lại có tốc độ cực nhanh lao đi trong Cốt Hải.
Rất nhiều người nhìn thấy cốt thuyền dùng tốc độ cực nhanh lao đi, cũng nghẹn họng nhìn trân trối, đều cho rằng mình hoa mắt.
- Chuyện này quá không hợp thói thường a, thế gian có côt thuyền nhanh như thé sao?
Có người không thể tin vào mắt của mình, lập tức nói ra.
- Dùng tốc độ như vậy, không cần nửa canh giờ có thể xông lên Cốt Hải, chúng ta phiêu bạt như vậy, ít nhất hơn mười ngày mới có thể xông lên Cốt Hải.
Nhìn thấy cốt thuyền cực lớn của Lý Thất Dạ có tốc độ như thế, người từng đi qua Cốt Hải tính toán thời gian.
Đương nhiên, cốt thuyền phiêu bạt cũng không chỉ có đi cốt hải, cũng có không ít cốt thuyền là nhắm vào bên ngoài cốt hải, những cốt thuyền này chở theo khô lâu, có cốt thuyền là không có vật gì.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!