Trong biển xương khô này, có xương khô đang phiêu bạt trong nước biển, tùy ý nước biển lạnh như băng đảo qua; rất nhiều xương khô chồng chất cùng một chỗ, hình thành từng tòa cốt sơn.
Nhìn qua vô số xương khô nơi này, bất kể là ai cũng sởn hết cả gai ốc. Bởi vì trước mắt tất cả đa số xương khô đều bảo trì nguyên vẹn, dường như vô số sinh linh nơi này bị mấ sạch huyết nhục. Lưu lại xương khô.
Trong cốt hải này, xương khô muôn hình muôn vẻ đều có. Không chỉ có xương khô hình người, còn có xương khô của vạn vật sinh linh, trong xương khô nơi đây, có đủ loại kiểu dáng chim bay cá trùng các loại.
Hơn nữa những xương khô này ly kỳ cổ quái, vượt xa xa tưởng tượng của người ta. Trong xương khô nơi này, có xương khô rất nhỏ. Nhưng, cũng có xương khô lớn tới mức không hợp thói thường.
Phóng nhãn nhìn chung quanh, chỉ thấy xương khô nhỏ như gà rừng, lớn có xương khô to như núi, chúng chồng chất lên nhau, giống như hình thành sơn mạch.
Xương khô khổng lồ đủ loại hình dáng, có một xương khô đầu voi, đôi ngà voi dài hơn mười dặm, giống như con voi lớn đứng ở nơi đó, giống như là núi lớn cao cao.
Có xương khô nhìn qua giống như cự long, chỉ sợ là xương khô cổ mảng nào đó, cả đầu xương khô dài vài ngàn dặm, xem ra một sơn mạch trải dài. Chuyện này có thể tưởng tượng, đầu cự mãng như thế khi còn sống cực lớn. Đáng sợ cở nào, cường đại cỡ nào.
Cũng có xương khô giống như một ngọn núi nằm trên biển, trực tiếp vươn vào mây xanh. Ngay từ đầu nhìn thấy xương khô này, còn không biết là vật gì, thời điểm nhìn kỹ lại, mới phát hiện xương khô to như ngọn núi chọc trời này chỉ là một đoạn cánh tay, có thể tưởng tượng, bàn tay nằm dưới biển là to lớn cỡ nào.
Trừ những xương khô hung thú ác điểu này ra, còn có xương khô hình người vô cùng to lớn. Thời điểm xương khô như vậy chìm vào trong biển cả, nó giống như lục địa dài vài ngàn dặm. Một cái xương sườn của nó dài như sơn mạch.
Xương khô khổng lồ này, có thể tưởng tượng khi còn sống cự nhân này cực kỳ cao lớn, có thể nói là đầu đội trời, chân đạp đất.
Nhìn Cốt Hải trước mặt, đám người Liễu Như Yên đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ đã từng nghĩ tới bộ dáng Cốt Hải, nhưng mà còn khó tưởng tượng hơn khi nhìn thấy chân thật, bởi vì nó quá rung động. - Cốt Hải nha!
Cuối cùng nhất, Thuần Dương Tử chỉ có thể cảm thán một tiếng như vậy, hắn cảm thấy, trừ dùng hai chữ "Cốt Hải" để hình dung nơi này ra, không có từ gì thích hợp hình dung cảnh tượng trước mắt cả.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi nhìn qua Cốt Hải trước mắt, thật lâu nói không ra lời, các nàng cũng đồng dạng trừ từ "Cốt Hải" này ra, rốt cuộc không cách nào tìm ra từ nào thích hợp hơn để hình dung nơi này cả. - Trời ơi!
Nhìn thấy hình dáng của Cốt Hải, Hùng Thiên Tí thập phần bất tranh khí, hai chân mềm nhũn, liền trực tiếp ngồi liệt xuống bong thuyền, hai chân của hắn không ngừng run lên. - Đây là diệt thế sao? Cho dù vạn giới sinh linh chết ở chỗ này cũng không gì hơn thế này.
Sắc mặt Hùng Thiên Tí tái nhợt nói ra.
Lý Thất Dạ rất bình tĩnh nhìn qua Cốt Hải, qua một hồi lâu, hắn nhàn nhạt vừa cười vừa nói:
- Mười hai táng địa, Cốt Hải không phải là nơi hung hiểm nhất, nhưng mà nó là nơi tàn khốc nhất trong mười hai táng địa.
- Đây là như thế nào?
Nhìn qua Cốt Hải trước mặt, lúc này Liễu Như Yên cũng kiều mỵ đứng lên, sắc mặt cũng mất tự nhiên, thì thào nói:
- Cả Cốt Hải, xương khô nhiều như thế, không cách nào tưởng tượng, cũng không thể nào là tất cả sinh linh đều chạy tới đây chết được.
Nghe được Liễu Như Yên nói như vậy, Lý Thất Dạ không trả lời ngay, hắn chỉ trầm mặc nhìn qua Cốt Hải, qua một hồi lâu, hắn mới chậm rãi nói:
- Đây là một nơi tàn khốc, trong thời đại xa xô tới nay. Cái loại tàn khốc này không phải ngươi có khả năng tưởng tượng, sinh linh chư thiên vạn vực, tất cả chỉ là con kiến hôi mà thôi...
Nhìn qua Cốt Hải trước mặt, không chỉ đám người Liễu Như Yên cảm thấy trầm mặc, trên thực tế tất cả tu sĩ trên cốt thuyền đều trầm mặc, quản chi đã từng có người tới Cốt Hải, lại một lần nữa đi tới Cốt Hải nà, trong nội tâm luôn luôn rung động khó nói ra lời, lực chấn nhiếp rất mạnh.
Không có ai biết, ở chỗ này đã từng phát sinh qua chuyện gì, không có ai biết, nơi này tại sao có nhiều xương khô như vậy, không có ai biết vì cái gì tạo nên nơi này...
Tất cả mọi thứ đều chôn thật sâu trong dòng sông thời gian...
Mặc dù nói không có ai biết ở chỗ này đã từng phát sinh qua chuyện gì, nhưng mà bọn họ có thể tưởng tượng năm đó, tại đây phát sinh chuyện đáng sợ khủng bố bực nào.
Vô số sinh linh đã thành xương khô, bất luận là ai chỉ sợ sẽ suy nghĩ một chút, cũng không khỏi nhút nhát, sởn hết cả gai ốc, ngay cả đêm cũng không dám ngủ.
Thời điểm rất nhiều người đang ngẩn người, tiên nữ phát sinh biến hóa, vào thời điểm này, dường như bị trọng kích, đông đông đông liền lùi lại vài bước, trong khoảng thời gian ngắn, toàn thân của nàng tỏa ra hào quang, nhưng mà tia sáng này thập phần không ổn định, lúc sáng lúc tắt, giống như ngọn nến trong gió mạnh.
Tiên nữ biến hóa thoáng cái kéo đám người Liễu Như Yên từ trong ngẩng người phục hồi tinh thần lại.
- Cảm giác như thế nào đây?
Tiên nữ biến hóa đột ngột, Lý Thất Dạ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, lập tức đở lấy nàng, chú ý mỗi biến hóa thật nhỏ của nàng.
- Ta không thoải mái!
Sắc mặt tiên nữ trắng bệch, thần thái thập phần mất tự nhiên, giống như bi thương, giống như phẫn nộ, giống như mê mang, giống như bất đắc dĩ...
Tiên nữ biến hóa như vậy, làm cho đám người Liễu Như Yên ngây ngốc một chút, trong suy nghĩ của bọn họ, tiên nữ tuyệt đối là vô địch, tùy tiện một ngón tay đã phá vỡ Kim Cương Bất Diệt Thể, có thể tưởng tượng vô địch cỡ nào, người vô địch như vậy, tuyệt đối không bị Cốt Hải hù sợ.
Lý Thất Dạ vịn nàng ngồi xuống, nghiêm túc nói ra:
- Ổn định, đi theo cảm giác đi, không cần áp lực, không cần khống chế, khiến nó nói cho ngươi biết cảm giác như thế nào.
Nói xong, hắn vuốt nhẹ tam tâm của tiên nữ.
Mi tâm bị Lý Thất Dạ điểm vào, mi tâm tiên nữ lúc này dường như sáng lên, trắng noãn như trăng sáng, vào thời điểm này mi tâm của tiên nữ như biến thành một thế giới.
Thời điểm mi tâm của tiên nữ sáng lên, hào quang quanh thân của nàng cũng sáng lên, tinh khiết như trăng tròn, thập phần nhu hòa, cùng lúc đó tiên nữ cũng tươi cười nhàn nhạt, dường như nàng nghĩ đến chuyện cao hứng gì đó.
Tiên nữ có được dung nhan tuyệt thế vô song, cho dù là Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi đều là mỹ nhân tuyệt thế so sánh với nàng cũng phải ảm đạm thất sắc.
Thời điểm tiên nữ tươi cười nhàn nhạt, đây là nụ cười tươi đẹp nhất thế gian, đủ có thể khiến bất cứ kẻ nào si mê, thế gian đã không còn nụ cười nào tươi đẹp hơn thế nữa. - Nàng như thế nào?
Nhìn thấy tiên nữ ngồi xếp bằng bất động, Trác Kiếm Thi cũng lo lắng nói ra.
- Tìm về chính nàng ta.
Lý Thất Dạ nhìn qua tiên nữ ngồi bất động, chậm rãi nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!