- Cái chìa khóa gì?
Liễu Như Yên cười khẽ nói:
- Công tử gia có biết chìa khóa ở nơi nào không? Có thể nói cho tiểu nữ tử biết.
- Ta đương nhiên biết rõ chìa khóa ở nơi nào.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Nhưng mà, ngươi nghĩ đi đào di bảo, nên chết tâm này đi, bởi vì cho dù nói cho ngươi biết, ngươi cũng không lấy được chìa khóa.
Có thể làm chìa khóa di bảo Côn Bằng, chính là Hoàng Chung của Cổ gia!
- Công tử gia, ngươi không phải đang câu dẫn hiếu kỳ của ta đấy chứ!
Liễu Như Yên tức giận trừng Lý Thất Dạ, nói ra:
- Nếu là như thế, ngươi không nên nói cho ta biết, làm hại ta ngứa ngáy khó chịu!
- Tốt, tiểu mỹ nhân, lòng tham chưa đủ rắn nuốt voi!
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
- Có thể tìm về ’ Truy Phong Kích ’, đây là chuyện rất không tồi rồi, chuyện khác không cần cưỡng cầu. Các ngươi tùy tiện dạo chơi đi, có cơ duyên tốt nhất, không có cơ duyên, cũng không cần đi cưỡng cầu. - Biết rõ.
Liễu Như Yên hờn dỗi một tiếng, nàng chỉ hiếu kỳ mà thôi. Trên thực tế, rất nhiều bảo vật đối với nàng không có quá nhiều hấp dẫn, dù sao Vô Cấu Tam Tông của các nàng có quá nhiều bảo vật. - Nếu tiên nữ tỉnh lại, chúng ta nên nói cái gì với nàng?
Trước khi Lý Thất Dạ trước rời đi, Trác Kiếm Thi hỏi.
Lý Thất Dạ giật mình một chút, nói ra:
- Nếu nàng tỉnh lại, nói cho nàng biết, hữu duyên thì sẽ tương kiến, thực sự một ngày như vậy, ta ngóng trông tương kiến lần nữa.
- Nàng muốn rời khỏi sao?
Liền Liễu Như Yên cũng không ngoài ý muốn, nói ra.
- Một ngày nào đó sẽ!
Lý Thất Dạ gật gật đầu, nói ra:
- Nàng có sứ mạng của nàng, nàng có gánh vác của nàng, mà ta cũng có đường của ta.
Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ rời khỏi đại lục, một mình ra đi, tiến về cấm khu. Liễu Như Yên các nàng tiễn đưa Lý Thất Dạ, mắt thấy bóng lưng Lý Thất Dạ biến mất trong biển rộng mênh mông, các nàng mới thu hồi ánh mắt.
Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi cũng không có đi cùng Lý Thất Dạ, các nàng hiểu các nàng đi theo, cũng chỉ là vướng víu mà thôi, các nàng tuy rất cường đại, nhưng mà còn không có đạt tới tư cách đi vào cấm khu.
Lý Thất Dạ một mình ngồi cốt thuyền tới cấm khu, dưới sự điều khiển của Lý Thất Dạ, tốc độ cốt thuyền thật nhanh, nó chạy nhanh trong Cốt Hải, nó giống như mũi tên lao qua mặt biển.
Khi Lý Thất Dạ lái cốt thuyền chạy như điên, Lý Thất Dạ rốt cục đã tới ven cấm khu, Lý Thất Dạ chậm rãi dừng cốt thuyền lại.
Ở ven cấm khu không thấy bất cứ bóng người nào, không có một tu sĩ nào ở đây. Lý Thất Dạ một đường chạy như điên tới đây, trên đường hoặc nhiều hoặc ít nhìn thấy tu sĩ tầm bảo, nhưng mà ven cấm khu thì không nhìn thấy người nào cả.
Ở chỗ này, không chỉ một tu sĩ đều không nhìn thấy, thậm chí ngay cả xương trắng cũng không có, dường như cho dù xương trắng phiêu bạt tới nơi này, cũng sẽ biết biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Phóng nhãn nhìn qua cấm khu, chỉ thấy phía trước là khu vực bóng tối, không chỉ bầu trời tối tam, hơn nữa nước biển cũng tối tăm, có thể nói, cả Cốt Hải phải nói nơi đây nước biển tối nhất.
Đưa mắt nhìn qua cấm khu, nhìn không tới cuối cùng, tầm mắt nhìn thấy chỉ là bóng tối và bóng tối, trong bóng tối không có cái gì cả! Cũng chỉ có bóng tối.
Trên thực tế, rất nhiều người nhìn thấy cấm khu. Đều bắt đầu sinh thoái ý, trong nội tâm sẽ cảm thấy sợ hãi. Tuyên cổ đến nay đã từng có một ít Thần Hoàng tự nhận vô địch, tiến vào sâu trong cấm khu, nhưng mà cuối cùng còn sống rời đi không có bao nhiêu người cả.
Mặc dù nói tu sĩ không dám mạo hiểm tiến vào, nhưng mà cho tới nay. Rất nhiều người tràn ngập hiếu kỳ với cấm khu, tất cả mọi người muốn biết, cấm khu Cốt Hải là nơi như thế nào.
Chuyện này không thể trách tu sĩ hiếu kỳ về cấm khu, bởi vì đồn đãi nói, đã từng có một ít Tiên Đế tiến vào cấm khu, có rất nhiều thụ tổ hải thần cũng tiến vào.
Mà làm cho người ta cảm thấy kỳ quái nhất, có đồn đãi nói, mỗi hải thần các thời đại của Hải Yêu đều tiến vào cấm khu, không có ai ngoại lệ.
Chuyện này làm cho người ta tràn ngập hiếu kfy. Vì cái gì lịch đại hải thần đều tiến tới cấm khu Cốt Hải, trong cấm khu Cốt Hải cất dấu cái gì, rốt cuộc có mị lực gì lại hấp dẫn hải thần các đời tới đây?
Đối với chuyện này, Hải Yêu trong cả Thiên Linh Giới đều có một ít đồn đãi. Có đồn đãi nói, Hải Yêu vô thượng thần khí Tam Xoa Kích có nguồn gốc từ cấm khu Cốt Hỉa.
Cũng chính bởi vì như thế, lịch đại hải thần của Hải Yêu đi tới cấm khu dùng tìm kiếm khởi nguyên của Tam Xoa Kích.
Đương nhiên đây chỉ là một đồn đãi, không ai có thể đạt được chứng minh là đúng. Trên thực tế đối với chuyện này, lịch đại hải thần đều giữ kín như bưng, bọn họ không muốn đi nói nhiều về chuyện này.
Bất luận là với con cháu hay là với đệ tử của mình, lịch đại hải thần đều không muốn đi nói chuyện này. Thậm chí bọn họ chưa bao giờ ghi lại chuyện này.
Chính là vì thái độ của hải thần như thế, chuyện này làm cho không ít hậu đại hải thần tràn ngập hiếu kỳ với cấm khu Cốt Hải, cho nên có không ít hậu đại hải thần bỏ mạng ở nơi này.
Đã từng có người tính toán qua, mười hậu đại hải thần thì có một nửa hiếu kỳ vì chuyện này, mà cuối cùng nhất sẽ bỏ mạng trong cấm khu Cốt Hải!
- Cấm khu Cốt Hải!
Nhìn qua bóng tói trước mặt, Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Nói là cấm khu, không bằng nói là cửa vào, đây cũng là nơi trực tiếp đi thông nơi đó.
Cấm khu trước mặt tối tăm, Lý Thất Dạ cũng cảm khái, nói ra:
- Trăm ngàn vạn năm qua đi, có bao nhiêu vị Tiên Đế công phạt tới đây, đáng tiếc cuối cùng vẫn không có người nào thành công chân chính!
Tiên Đế biết rõ huyền diệu của Cốt Hải thì không nhịn được tới đây một chuyến. Đặc biệt là Tiên Đế của Mị Linh nhất tộc, đối với nơi này mang theo trách nhiệm không bỏ, thậm chí có thể nói, Tiên Đế của Mị Linh nhất tộc, đặc biệt là Tiên Đế xuất thân từ Thiên Linh Giới Mị Linh nhất tộc đều suy nghĩ đánh hạ nơi này, đáng tiếc, cuối cùng không ai có thể thành công!
Đó cũng không phải nói Tiên Đế không đủ cường đại, mà là vì đánh hạ nơi này trả giá thật nhiều sự khó tưởng tượng nổi, hơn nữa, trả giá thật nhiều, không chỉ bản thân Tiên Đế, trả giá trong đó có quá nhiều thứ khó lường! - Muốn đến, cuối cùng sẽ đến.
Nhìn qua cấm khu, Lý Thất Dạ cảm khái, nói ra:
- Thực đến ngày đó, Thiên Linh Giới chắc chắn là đại tai nạn, nhưng mà ta đối với Mị Linh có lòng tin, thời đại đen tối nhất sẽ qua.
Nhìn qua bóng tối cấm khu thật lâu, cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ cưỡi cốt thuyền đi vào sâu trong cấm khu.
Trong cấm khu này tối như mực, nước biển tối tăm lu mờ, thậm chí có thể nói, người ta không dám khẳng định đây là nước biển hay là mực.
Nước biển đen như mực không phải chuyện đáng sợ, chuyện đáng sợ nhất chính là thời điểm cốt thuyền tiến vào cấm khu lại vỡ vụn, nó đã rã rời.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!