Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Thực sự có một ngày như vậy, ngươi làm chuyện khác, đó cũng là không tệ, nói thí dụ như, chân chạy, thổi gió lùa khí gì đó cũng không kém.
Bạch Cốt Đảo chủ trầm mặc, thực sự có một ngày như vậy đã đến, hắn biết rõ bản thân mình sẽ đối mặt tồn tại như thế nào, hắn biết rõ kết cục đó là ra sao. - Đương nhiên, ta cũng không miễn cưỡng ngươi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Mỗi một người đều có con đường của mình, mỗi một người đều có sứ mạng của bản thân, mỗi một người đều có trách nhiệm của mình. Về phần ngươi muốn làm thế nào, ngươi muốn làm chút gì đó, đây là lựa chọn của ngươi. Ta lúc này chỉ có thể nói cho ngươi biết mà thôi.
Sau khi nói xong, Lý Thất Dạ đứng lên, cũng không nói thêm cái gì, quay người rời đi.
Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi, Bạch Cốt Đảo chủ ngồi trên ghế, nhìn qua trời xanh và ngẩn người thật lâu, qua thật lâu thật lâu sau, hắn có chút thất thần, thì thào nói: - Đại tai nạn nha, ta nên làm chút gì đó đây, ta rời khỏi hay là lưu lại.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn vẫn mê mang. Đối với hắn mà nói, chỉ cần hơi có chút lý trí, thực sự một ngày như vậy đã đến, hắn nên chạy đi, chạy càng xa càng tốt.
Nhưng mà có chút chuyện không thể dùng lý trí cân nhắc, giống như hắn nói, hắn cam lòng rời khỏi vùng đất này sao? Chỉ sợ hắn không nỡ, hắn nhiệt tình yêu mãnh đất này.
Lý Thất Dạ không có bắt buộc hắn làm cái gì, hắn chỉ cần nói tin tức cho hắn biết mà thôi. Đổi lại là trước kia, chỉ sợ có cơ hội hắn thật rời đi, thoát đi xa xa, hiện tại, làm cho hắn do dự, bắt đầu suy nghĩ nhiều.
Lý Thất Dạ rời khỏi Bạch Cốt Đảo, hắn tiến về Thần Chỉ Châu. Hắn và Tô Ung Hoàng ước định gặp nhau tại Thần Chỉ Châu.
Đương nhiên Lý Thất Dạ đi tới Thần Chỉ Châu cũng không hoàn toàn là vì tương kiến Tô Ung Hoàng, hắn lần đi Thần Chỉ Châu là muốn làm một chuyện, tại Thần Chỉ Châu Thần Thụ Lĩnh có thứ hắn cần.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Thần Chỉ Châu, có thể nói là kỳ tích của Thiên Linh Giới, nó cũng là lục địa lớn nhất Thiên Linh Giới.
Cả Thiên Linh Giới, khắp nơi đều là biển lớn, lục cực kỳ hiếm thấy. Thần Chỉ Châu không giống nơi khác, nơi này có đại địa rộng lớn, thậm chí Thần Chỉ Châu rộng mới mức nào không ai nói rõ ràng.
Tại Thiên Linh Giới, đã từng có người nói qua, chỉ bằng một Thần Chỉ Châu, chỉ sợ có thể dung nạp tất cả sinh linh Thiên Linh Giới, tuy chen chúc một chút, nhưng mà, Thần Chỉ Châu tuyệt đối là có thể chứa được.
Đối với Thiên Linh Giới tấc đất tấc vàng mà nói, Thần Chỉ Châu đại lục to lớn như vậy, theo đạo lý mà nói, nơi này chắc chắc chắn là cường thịnh, phồn hoa náo nhiệt, khắp nơi đều là bóng người mới đúng.
Nhưng mà trên thực tế thực sự không phải như thế, cả Thần Chỉ Châu vô cùng rộng lớn, người ở thưa thớt tới đáng thương, thậm chí có thời điểm đáng thương hơn trăm vạn dặm không thấy bóng người.
Thần Chỉ Châu rộng như thế, theo đạo lý mà nói, có lẽ sẽ có vô số phàm nhân và tu sĩ ở lại, nhưng mà tu sĩ Thiên Linh Giới và phàm nhân, bọn họ tình nguyện ở lại biến mênh mênh, ở dưới đáy biển, bọn họ sẽ không ở lại tại Thần Chỉ Châu.
Về phần tại sao thiên hạ tu sĩ và phàm nhân không muốn ở Thần Chỉ Châu, nguyên rất nhiều người nói không rõ ràng, có người nói, Thần Chỉ Châu ở lại có ác ma, cũng có người nói, Thần Chỉ Châu là nơi người sống đoản mệnh, tuổi thọ trôi qua nhanh hơn, cũng có người nói, Thần Chỉ Châu bị trấn áp, không thích hợp thiên hạ sinh linh ở đây.
Hoặc là nói có nguyên nhân không muốn người biết, Thần Chỉ Châu vẫn là nơi thưa thớt người ở.
Giống như tên của nó, đây là nơi thần dừng lại, còn có ai nguyện ý ở tại nơi này cơ chứ.
Đương nhiên, mọi sự đều có ngoại lệ, tuy người trong thiên hạ đều không muốn ở lại Thần Chỉ Châu, nhưng cũng có một ít môn pháo truyền thừa hết lần này tới lần khắc xây trên Thần Chỉ Châu.
Nói thí dụ như Bất Tử Môn, lại nói thí dụ như, Cổ Linh Uyên!
Lý Thất Dạ mở đạo môn ra, vượt qua hư không, đi vào Thần Chỉ Châu, hắn vừa bước vào Thần Chỉ Châu thì cảm nhận được khí tức mênh mông trấn áp xuống.
Thần Chỉ Châu là nơi cực ít người ở, phàm nhân, tu sĩ đều không muốn sống ở chỗ này. Nhưng mà, nếu như ngươi cho rằng Thần Chỉ Châu là nơi thê lương cằn cõi thì sai lầm.
Trên thực tế, Thần Chỉ Châu một chút cũng không thê lương, một chút cũng không cằn cỗi, trái lại là Thần Chỉ Châu đất rộng của nhiều, bảo vật đầy đất..
Có thể nói như vậy, Thiên Linh Giới vô số linh thảo tiên dược tuyệt đại đa số đều xuất xứ từ Thần Chỉ Châu, trên thực tế Thần Chỉ Châu cũng là nơi có nhiề linh thảo tiên dược nhất Thiên Linh Giới.
Đứng trên thổ địa Thần Chỉ Châu nhìn qua cổ thụ che trời, ưng bay lộc đi, vừa nhìn là biết sinh cơ bừng bừng, nhìn qua mặt đất bừng bừng sinh cơ này, lại có ai có thể tưởng tượng rất nhiều phàm nhân, tu sĩ tình nguyện ở trên biển lại không muốn ở trên Thần Chỉ Châu?
Đứng trên thổ địa Thần Chỉ Châu có thể cảm giác khí tức sinh mệnh bàng bạc phà vào mặt, dường như từ khi khai thiên tích địa tới nay, trải qua vô số tuế nguyệt, trải qua vô số thời gian, Thần Chỉ Châu đều không có bị phá hư qua, đều không có bị khai phát qua, loại cảm giác này ở nơi khác không có.. - Thật sự là một nơi tốt.
Lý Thất Dạ hành tẩu trên Thần Chỉ Châu, không khỏi thì thào nói:
- Một khối đại lục có thể uẩn dưỡng thiên địa vạn linh, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà hoang phế tới bây giờ, thật sự là quá đáng tiếc.
Không chỉ có Lý Thất Dạ nói như thế, trên thực tế rất nhiều người đã tới Thần Chỉ Châu thì cho rằng Thần Chỉ Châu là nơi có thể uẩn dưỡng sinh linh vạn linh, nhưng mà quản chi có người lựa chọn cắm rễ, cuối cùng nhất, một ngày nào đó cũng phải rời khỏi Thần Chỉ Châu.
Cho dù là Tiên Đế cũng sẽ không ở trên Thần Chỉ Châu thành lập môn phái của mình, ngoại lệ duy nhất là Bất Tử Tiên Đế.
Về phần tại sao tu sĩ không muốn ở trên Thần Chỉ Châu, có rất nhiều cách nói, có một loại cách nói được người ta tin nhất.
Thần dừng lại nơi này đã trấn áp nơi đây, bất luận là kẻ nào, Thần Chỉ Châu vẫn bị áp chế, nói thí dụ như, ngươi là một vị Đại Hiền, đi vào Thần Chỉ Châu thì đạo hạnh bị áp chế cực mạnh, thực lực ngươi sẽ bị xuống Thánh Hoàng thậm chí là càng thấp hơn.
Đi vào Thần Chỉ Châu, không có cảm giác bị áp chế, thậm chí có một ít người sẽ bị Thần Chỉ Châu áp chế ảnh hưởng, đương nhiên loại người không bị Thần Chỉ Châu áp chế ảnh hưởng thì rải rác không có mấy.
Cũng chính bởi vì bị áp chế như vậy, đồn đãi nói tu luyện tại Thần Chỉ Châu có thể nói chạm hơn nơi khác rất nhiều. Nói thí dụ như, ngươi tại Bích Dương Hải, mười năm có thể tu luyện một cấp độ, như vậy đi vào Thần Chỉ Châu, ngươi có khả năng là vài chục năm hoặc là mấy trăm năm.
Cũng chính bởi vì như vậy, tất cả mọi người biết rõ Thần Chỉ Châu là một nơi tốt, nhưng trước ki giải quyết vấn đề áp chế, như vậy không có tu sĩ nào muốn ở lại Thần Chỉ Châu.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!