Hiện tại Diệp Tiểu Tiểu chỉ xinh đẹp, đôi mắt mọng nước thông thấu, mũi ngọc nho nhỏ thẳng tắp, mười ba mười bốn tuổi bộ ngực đã khe rãnh, phong tư ẩn hiện, bất luận là từ góc độ nào mà nhìn, nàng đều là một đại mỹ nữ, sau khi lownws lên cho dù không phải Bích Dương Hải đệ nhất mỹ nữ, chỉ sợ cũng khuynh quốc khuynh thành.
Lý Thất Dạ chỉ có ý tổn hại Diệp Tiểu Tiểu mà thôi.
- Ta là người, ưa thích nữ hài tử ngực lớn, đương nhiên, tính cách ôn nhu, vậy rất tốt.
Đối với Diệp Tiểu Tiểu bão nổi, Lý Thất Dạ cũng không quan tâm, sờ mò vài lần rồi cười nói.
- Chết biến thái, đại sắc lang! Xem bổn cô nương làm sao thu nạp ngươi, vì dân trừ hại!
Nghe được Lý Thất Dạ nói vậy, Diệp Tiểu Tiểu lập tức bão nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rừng rực, trong khoảng thời gian ngắn nàng quyền đấm cước đá Lý Thất Dạ, nàng không thích nghe người ta nói nàng ngực nhỏ, cho nên, nàng cũng dùng sức sờ ngực của mình. - Tốt, tiểu nha đầu, với ngươi chỉ là nói đùa thôi.
Lý Thất Dạ cười ngăn cản Diệp Tiểu Tiểu, cười lắc đầu nói ra:
- Ngươi sao chạy tới nơi này?
- Tại sao phải nói cho ngươi biết?
Diệp Tiểu Tiểu bộ dáng nhìn Lý Thất Dạ khó chịu, hung hăng trừng Lý Thất Dạ .
- Vậy thì thôi, ta cũng không muốn nghe.
Lý Thất Dạ nhún nhún vai, vừa cười vừa nói.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
- Ngươi không muốn nghe, bổn tiểu thư càng muốn nói.
Diệp Tiểu Tiểu cố tình đối nghịch với Lý Thất Dạ, nói ra:
- Bổn tiểu thư vốn ý định lên đường đi Long Yêu Hải, tưởng tượng, Long Yêu Hải một đám quái vật biển, không có gì thú vị, chạy tới Thần Chỉ Châu đi một chút. Ta phát hiện, Thần Chỉ Châu có thể chơi rất tốt. - Không phải là lạc đường đấy chứ, chạy sai địa phương.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
- Phi, phi, phi, ngươi mới lạc đường, ngươi mới chạy sai địa phương.
Diệp Tiểu Tiểu lập tức đỏ mặt, vội vàng chối bay biến.
Đúng là bị Lý Thất Dạ một câu nói trúng, Diệp Tiểu Tiểu nghe nói Cốt Hải thập phần náo nhiệt, vốn chạy tới Cốt Hải chơi, thật không ngờ, đạo môn tọa độ tính sai, trực tiếp bị truyền tống đến Thần Chỉ Châu.
Đi nhầm địa phương, Diệp Tiểu Tiểu cũng không sao cả, dứt khoát ở Thần Chỉ Châu đi loạn, nhưng lại đi làm hoạt động cản đường cướp bóc, có không ít tu sĩ bị nàng cướp, đặc biệt là đệ tử Cổ Linh Uyên bị cướp không ít. - Này, ngươi vì sao chạy tới Thần Chỉ Châu?
Diệp Tiểu Tiểu nhìn Lý Thất Dạ nói ra:
- Ngươi không phải chạy tới Long Yêu Hải đùa nghịch uy phong sao? Ơ, nghe nói ngươi là cả ngày có mỹ nữ làm bạn, vì sao cam lòng chạy tới Thần Chỉ Châu chim không thèm đẻ trứng này? - Như thế nào, ghen?
Lý Thất Dạ nhàn nhã nhìn qua Diệp Tiểu Tiểu, vừa cười vừa nói.
- Phi, phi, phi...
Diệp Tiểu Tiểu khinh thường nói:
- Tự đại cuồng, không nên cả ngày tự kỷ có được không, có quỷ muốn ăn dấm chua của ngươi.
Lý Thất Dạ cười một tiếng, nhìn tính tình nóng rát của Diệp Tiểu Tiểu hắn đã quen rồi.
- Này, nói mau, ngươi tới Thần Chỉ Châu làm gì? Không phải Thần Chỉ Châu có bảo vật xuất thế đấy chứ?
Diệp Tiểu Tiểu nhìn thấy Lý Thất Dạ nói ra:
- Nghe nói Cốt Hải có bảo vật xuất thế, ngươi lấy tới vài món?
Trên thực tế trước đó, Diệp Tiểu Tiểu rất muốn đi Cốt Hải tham gia náo nhiệt, nhưng mà đi sai nơi, nàng đành phải đâm lao phải theo lao.
- Đầu tiên, ta không gọi uy.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Thứ hai, Thần Chỉ Châu có bảo vật xuất thế hay không, ta ngược lại không rõ ràng.
- Hừ, ngươi không gọi uy, vậy tên gì?
Diệp Tiểu Tiểu trừng Lý Thất Dạ, nói ra.
- Ta không ngại ngươi gọi ta một tiếng phu quân, ta là người gần đây rất nghiên cứu tình cảm, cho người chiếm chút tiện nghi, ta vẫn có thể tiếp nhận.
Lý Thất Dạ cười rộ lên.
- Phi, phi, phi, ngươi muốn mặt không.
Diệp Tiểu Tiểu giẫm Lý Thất Dạ một cước, sau đó nàng nháy mắt, nhõng nhẽo cười nói:
- Về sau ta không bảo ngươi là uy cũng được, gọi là tự đại vương, ngươi quá tự kỷ và đùa nghịch uy phong a.
Lý Thất Dạ cười cười, trên thực tế hắn không quan tâm Diệp Tiểu Tiểu gọi hắn cái gì, chỉ là trêu chọc tiểu nha đầu mà thôi.
- Thần Chỉ Châu thú vị không?
Lý Thất Dạ tùy ý cười cười, nhìn phía xa nói ra.
- Đương nhiên thú vị tại Thần Chỉ Châu có quá nhiều chuyện thú vị.
Diệp Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, hưng phấn nho nhỏ và thần bí nói ra:
- May mắn ta không có đi Cốt Hải, bằng không ta bỏ qua nhiều chuyện thú vị rồi.
- Bởi vì ngươi không có bị áp chế, cho nên cảm thấy đặc biệt thú vị.
Lý Thất Dạ nhìn qua Diệp Tiểu Tiểu hưng phấn và thần bí, cười nói.
- Làm sao ngươi biết!
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Diệp Tiểu Tiểu chấn động, có chút khó tin nhìn qua Lý Thất Dạ.
- Ngươi phát hiện đạo hạnh của mình không bị áp chế, cho nên ngươi cảm thấy đặc biệt thú vị, liền làm càn đi cướp bóc, ngươi cảm thấy, trong Thần Chỉ Châu này, cho dù là Thần Hoàng đến ngươi cũng có thể diệt được hắn.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhìn qua Diệp Tiểu Tiểu đang giật mình, nắm chặt nói:
- Làm sơn đại vương cảm giác thế nào?
- Ngươi không phải vụng trộm theo sau ta, nhìn lén ta làm chuyện đó chứ.
Diệp Tiểu Tiểu cao thấp nhìn Lý Thất Dạ một phen, thập phần hoài nghi nói.
Trên thực tế vừa tới Thần Chỉ Châu, Diệp Tiểu Tiểu hết sức kỳ quái, bởi vì mọi người đều nói, người ngoài tới Thần Chỉ Châu sẽ bị áp chế, nhưng mà nàng một chút cũng không bị ảnh hưởng, không chỉ không bị ảnh hưởng, nàng thậm chí còn triệu hoán được các loại cổ thụ trước kia không triệu hoán được, thập phần thần kỳ, thập phần cường đại!
Phát hiện bí mật này, Diệp Tiểu Tiểu thập phần hưng phấn, nàng lưu lại nơi này làm cường đạo. Bởi vì nàng cảm thấy trong Thần Chỉ Châu, không có ai cường đại hơn nàng.
Cho dù là Thần Vương đã đến, nàng cũng đồng dạng có thể bắt sống đối phương, sau đó là đoạt sạch. Cứ như vậy, tiểu nha đầu làm cường đạo nghiện, thậm chí đệ tử Cổ Linh Uyên cũng đoạt không lầm. - Tiểu nha đầu, ngươi nghĩ quá nhiều, ta cần nhìn lén ngươi sao?
Lý Thất Dạ xoa bóp đôi má phấn nộn của nàng, vừa cười vừa nói:
- Chuyện nhỏ như vậy, nháy mắt đã tính toán ra rồi.
- Cái gì trong nháy mắt tính toán.
Diệp Tiểu Tiểu khinh thường nhìn qua Lý Thất Dạ , nói ra:
- Đơn giản là có quan hệ tới huyết thống của ta, ngươi nhất định biết rõ huyết thống của ngươi, ngươi nghĩ thông thấu, cho nên mới biết bí mật này.
Lý Thất Dạ tươi cười, nhìn qua tiểu nha đầu, hắn không có trả lời, trong lòng cũng gật gật đầu. Đúng là có quan hệ tới huyết thống của Diệp Tiểu Tiể, hơn nữa huyết thống này cất dấu bí mật lớn. - Nói, huyết thống của ta là huyết thống gì!
Diệp Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, trợn mắt hỏi.
Trên thực tế, huyết thống của Diệp Tiểu Tiểu vẫn là mê hoặc, Hoàng Kim Tự có hai thụ tổ truyền thừa, có thể nói rất hiểu Thụ tộc, nhưng đối với huyết thống Diệp Tiểu Tiểu, quản chi là lão tổ uyên bác trong Hoàng Kim Tự cũng không rõ ràng. - Muốn biết sao?
Lý Thất Dạ nhàn nhã vừa cười vừa nói:
- Muốn biết, vậy cũng không khó, đi theo ta, ngoan ngoãn nghe lời, đến lúc đó ngươi sẽ biết.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!