Mười ba mệnh cung lập tức biến mất, thiên địa hỗn độn, vạn vật còn chưa sinh trưởng, vào thời điểm này chính là thái sơ, chính là lúc thiên địa bắt đầu.
Trong hỗn độn này có tiếng bước chân vang lên, một thân ảnh cao ngạo to lớn đi tới, hắn đứng trong hỗn độn, chúa tể tất cả.
Thời điểm thân ảnh cao ngạo kia đi ra, hắn trấn áp tất cả, vô thượng đại đạo cũng tốt, Tiên Đế đại đạo cũng được, quản chi là thương khung đạo, tất cả đều bị trấn áp, dường như vạn vật đại đạo đều bị hắn dẫm dưới chân, dường như đại đạo trên thế gian không đáng nhắc tới.
Thân ảnh cao ngạo kia chính là Lý Thất Dạ, hắn đứng ở nơi đó, chúa tể thế giới, dường như hắn giờ phút này là Tiên Đế, thậm chí là trên cả Tiên Đế.
Lúc này đã không có người nào phân rõ đây là chân thân hay ảo ảnh của Lý Thất Dạ, thời điểm bóng dáng này xuất hiện, tất cả mọi người ngưỡng mộ, không người nào dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn.
Đứng ở nơi đó, Lý Thất Dạ chính là trời xanh, bất kể sinh linh nào cũng nhỏ bé trước mặt hắn, không đáng được hắn quan tâm tới.
Chân Ngã Thương Thiên, đây là ảo diệu của mười ba mệnh cung, lúc này cho dù Lý Thất Dạ không có chịu tải thiên mệnh, hắn cũng có lực lượng thiên mệnh, mọi thứ trên thế gian đều do hắn chấp chưởng.
Cho dù là vô thượng đại đạo của Mộng Trấn Thiên vào lúc này cũng lập tức ảm đạm vô quang, Mộng Trấn Thiên cảm nhận được vô thượng đại đạo của mình bị Lý Thất Dạ áp chế.
– Trấn Phong Thương Thiên Quyền ——
Vào thời điểm này, Lý Thất Dạ hóa thành Chân Ngã Thương Thiên đã ra tay, một quyền đánh xuống, đồ diệt tất cả.
Thời điểm này, hình ảnh cực kỳ đồ sộ hiện ra trong mắt mọi người, vào giờ phút này, mọi cực hạn sụp đổ trong tay Lý Thất Dạ, đại đạo cực hạn, thời gian cực hạn, không gian cực hạn, vạn vật cực hạn… Tất cả chung cực đều sụp đổ dưới một quyền này.
Cho dù thế gian có thương thiên, chỉ sợ cũng bị một quyền này trấn áp, một quyền này là tối chung cực của thế gian, cũng không còn quyền pháp nào có thể vượt qua nó.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
“Phanh” một tiếng thật lớn, thời điểm một quyền này đánh xuống, cho dù là lão Thần Vương cũng không cách nào đứng vững, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất.
Cho dù lão Thần Vương không muốn quỳ, nhưng mà vào lúc này không do hắn, lập tức quỳ ở đó, ngay cả lực lượng phản kháng cũng không được.
Trấn áp, trấn áp tuyệt đối, đối trạng thái Chân Ngã Thương Thiên vận dụng “Trấn Phong Thương Thiên Quyền”, đây là quyền pháp tối chung cực, cái gì cũng bị trấn áp, cho dù là Tiên Đế đại đạo cũng sẽ bị trấn áp.
“Phanh” một tiếng thật lớn, hiện tại đế đồ sụp đổ, bốn tôn thần thú hét thảm sau đó lập tức tan thành mây khói, hiện tại mọi thứ đều không chịu nổi một kích.
Âm thanh “Răng rắc” vang lên, lúc này Tiên Đế binh khí trong tay Mộng Trấn Thiên vỡ vụn, từng khối Tiên Đế binh khí tàn phiến rơi xuống đất.
“Phanh” một tiếng thật lớn, Mộng Trấn Thiên bị một quyền này trấn áp, tất cả đều phí công, đại đạo của hắn nứt vỡ, tiếng “Răng rắc” xương cốt vỡ nát vang lên, một quyền này đánh nát xương cốt toàn thân Mộng Trấn Thiên, toàn thân đều chảy máu tươi.
“Oanh” một tiếng thật lớn, lúc này ngay cả cổ chiến đài cũng không thể ngăn cản một kích vô địch của Lý Thất Dạ, chiến đài cổ xưa nứt vỡ, tất cả pháp tắc trên chiến đài ảm đạm, sau đó chiến đài tan thành mây khói.
Cảnh này quá rung động, chiến đài này từng được tiên hiền thượng cổ gia trì qua, cho dù một kích đế đồ vừa rồi cũng không thể làm nó tan nát, nhưng mà lúc Lý Thất Dạ ra tay, chiến đài không chịu nổi một kích, lập tức tan thành mây khói, tất cả pháp tắc phai mờ, hủy diệt rất triệt để.
Cuối cùng nhất, tất cả đều bình tĩnh, thiên địa lâm vào tĩnh mịch, trong khoảng thời gian ngắn, vô số tu sĩ cường giả quỳ lạy trên mặt đất, tuy rất nhiều người đều không cam lòng, nhưng mà Chân Ngã Thương Thiên, Trấn Phong Thương Thiên Quyền là tồn tại chung cực, không muốn quỳ đều phải quỳ, lực lượng trấn áp làm bọn họ không thừa nhận nổi.
Oanh, oanh, oanh…
Lúc này vòm trời trên đầu Lý Thất Dạ có mây đen rậm rạp, tiếng sấm trận trận, có thiên phạt ngưng tụ, nhưng mà cuối cùng nhất trời phạt còn không có hạ xuống.
Lý Thất Dạ chỉ lãnh đạm nhìn lên trời, cười cười mà thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người run rẩy, kể cả Mộng Trấn Thiên còn sống, tất cả mọi người mở to mắt nhìn qua Lý Thất Dạ hóa thân Chân Ngã Thương Thiên.
Mười ba mệnh cung, đây là đột phá cực hạn của mọi người, đây là đột phá thường thức cả cửu giới, thế nhân cũng biết, mệnh cung cực hạn của tu sĩ là mười hai mà thôi.
Thậm chí trong cửu giới từng truyền lưu câu thế nào, chín cực tôn, mười tròn vô huyết, mười một kỳ tích muôn đời, mười hai định Tiên Đế vị.
Tuyên cổ tới nay chỉ có một người có mười hai mệnh cung, đó chính là Kiêu Hoành Tiên Đế, về phần Kiêu Hoành Tiên Đế có được mười hai mệnh cung, cho rằng người biết rõ cũng cho rằng đây là truyền thuyết, bởi vì không có người nào nhìn thấy mười hai mệnh cung của Kiêu Hoành Tiên Đế.
Cho tới nay, cũng có truyền thuyết cho rằng, chính vì có được mười hai mệnh cung, nó đã giúp Kiêu Hoành Tiên Đế cả đời bất bại.
Nhưng mà hiện tại xuất hiện trước mặt không phải mười hai mệnh cung, mà là mười ba mệnh cung, đây là chuyện rung động nhân tâm cỡ nào.
Tuyên cổ đến nay, chưa từng có người nghe nói qua mười ba mệnh cung, nhưng mà hôm nay Lý Thất Dạ thực hiện, có được mười ba mệnh cung, chỉ sợ hắn là tồn tại duy nhất từ tuyên cổ tới bây giờ có mười ba mệnh cung.
Giờ phút này tất cả mọi người sợ hãi, mười ba mệnh cung, nó có ý nghãi thế nào? Tất cả mọi người không cách nào tưởng tượng, mọi người chỉ có thể nói, vô địch! Tiên Đế vô địch.
Tuy nhiên, Lý Thất Dạ lúc này còn không có trở thành Tiên Đế, nhưng giờ phút này, tất cả mọi người biết rõ, ở kiếp này Tiên Đế không phải Lý Thất Dạ thì không ai ngồi được.
Lúc này Lý Thất Dạ nhìn qua Mộng Trấn Thiên nằm trên mặt đất, hắn cười rộ lên, mà hai tay Mộng Trấn Thiên chèo chống thân thể, từng bước một lui về sau.
– Ta hiện tại trấn giết ngươi, hay là để ngươi sống trong bóng mờ của ta vĩnh viễn đây?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Lúc này nội tâm Mộng Trấn Thiên cực kỳ rung động, cảm giác sợ hãi lan tràn toàn thân, chuyện này làm cho hắn cảm thấy khiếp sợ, thậm chí là cảm thấy tuyệt vọng, giờ phút này, đạo tâm của Mộng Trấn Thiên triệt để dao động, sinh lòng sợ hãi, nếu hắn không chiến thắng sợ hãi này, cho dù hắn còn sống, hắn vĩnh viễn sống trong bóng mờ của Lý Thất Dạ, đến lúc đó hắn triệt để mất đi tư cách trở thành Tiên Đế.
– Tuy nhiên, ta muốn tra tấn ngươi một chút, để ngươi vĩnh viễn sống trong bóng mờ của ta.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Nhưng mà, ta là người làm việc thích gọn gàng, một bước đến cùng, giết ngươi sẽ giảm đi rất nhiều việc, để tránh cho ngươi lại làm chuyện gì đó.
Thời điểm Lý Thất Dạ nói ra lời này, nội tâm Mộng Trấn Thiên run rẩy, giờ này khắc này, hắn triệt để thua rồi, thua rất triệt để, thậm chí có thể nói, hắn thua tất cả, không cách nào ngốc đầu lên nổi.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!