So với Hải Loa Đế Vương cầu xin tha thứ, Mộng Trấn Thiên đúng là có vài phần cốt khí.
– Sẽ, ta sẽ thành toàn cho các ngươi, ta sẽ giúp các ngươi một tay.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
“Ông” một tiếng thật lớn, Lý Thất Dạ vừa nói xong, tất cả pháp tắc trong đại thế tỏa sáng, pháp tắc càng tỏa sáng hơn trước, giống như những pháp tắc này đang sống lại.
– Ah —
Lúc này tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, vô số cường giả bị rễ cây hút khô nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Chỉ trong thời gian thật ngắn, đám người Mộng Trấn Thiên sinh ra biến hóa đáng sợ, tóc bọn họ trắng bệch, làn da khô héo.
Quản chi Mộng Trấn Thiên, Hắc Ám cổ vương tử còn trẻ, trong nháy mắt đã trở nên già nua.
“Ông” một tiếng thật lớn, thời điểm này Luân Hồi Cửu Diệp Thảo trên rễ cây sáng lên, cả gốc Luân Hồi Cửu Diệp Thảo dường như ẩn chứa sinh mệnh lực của ba ngàn thế giới, tuy nó không có động, tất cả mọi người cảm giác được mỗi lá cây của nó như đang giãn ra.
Sau khi Luân Hồi Cửu Diệp Thảo hấp thu máu huyết xong, biển máu lao nhanh trong gân lá, giống như một con sông rộng lớn.
– Không ——
Thời điểm này có người kêu thảm thiết, thời điểm đối mặt tử vong, mặc kệ ngươi đã từng cường đại cỡ nào, lúc này cũng phải hét lên sợ hãi, lúc này rất nhiều cho dù kiên cường cũng trở nên mềm yếu.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nhìn cảnh trước mặt rất nhiều tu sĩ cường giả sởn hết gai ốc, Mộng Trấn Thiên, Hắc Ám cổ vương tử, bốn đại quân đoàn trước mặt bọn họ, lúc này bọn họ biến thành lão già tóc bạc phơ, khí huyết bị hút khô, làm gì còn dáng vẻ vô địch lúc trước.
Những người này nhớ tới phóng thái vô địch của Mộng Trấn Thiên, lại nhìn dáng vẻ hiện tại, kết cục như vậy có ai đoán trước được đây?
Nhưng mà mọi người không thể nói cái gì, tất cả mọi người hiểu, con đường trở thành Tiên Đế chưa bao giờ có nhân từ, cho tới nay nó rất tàn khốc, không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng, hôm nay Lý Thất Dạ cùng Mộng Trấn Thiên tranh giành thiên mệnh, nếu như Lý Thất Dạ bại, chỉ sợ cũng gặp vận mệnh tàn khốc.
Đối mặt với thất bại và tử vong, không có ai đi chỉ trích, con đường Tiên Đế chính là dùng thi thể và máu của thiên tài đắp thành.
Ông —— một tiếng, thời điểm này Luân Hồi Cửu Diệp Thảo tỏa ra hào quang vô tận, chín phiến lá cây trở nên sáng chói, hơn nữa gân lá trở nên rất rõ ràng.
Lúc này Luân Hồi Cửu Diệp Thảo sinh ra hào quang luân hồi, hình thành một vòng xoáy, vòng xoáy ẩn chứa nhân quả và luân hồi…
Dường như trong vòng xoáy bao quát áo nghĩa chung cực của sinh mạng, trong này dường như bất luận sinh linh nào cũng có thể luân hồi, bất luận sinh linh nào cũng có thể chuyển thế, bất luận sinh linh nào cũng có thể phục sinh.
Không ——
Vào thời điểm sắp chết, có không ít cường giả quát to một tiếng, lúc này bọn họ không cam lòng chết đi như vậy, nhưng mà cho dù bọn họ không cam tâm cũng không thể cải biến được cái gì.
– Chỉ hận thời đại không thuộc về ta…
Mộng Trấn Thiên kêu to một tiếng, qua trong chốc lát, Mộng Trấn Thiên nghiêng đầu đi, hắn chết thảm, thân thể hóa thành thây khô.
Sau khi Mộng Trấn Thiên chết đi, đám người Hắc Ám cổ vương tử cũng không được, cũng chết theo.
Trong thời gian ngắn thiên địa yên tĩnh, mặc kệ nói Mộng Trấn Thiên là thiên tài khó lường, quản chi thời đại ruồng bỏ, nhưng mà, cuối cùng nhất vẫn khó thoát kết cục phải chết, con đường Tiên Đế tàn nhẫn như vậy, hoặc là chết trận, hoặc là cười đến cuối cùng, thiên mệnh chỉ có một đầu, chỉ có một người trở thành Tiên Đế.
Phanh —— một tiếng thật lớn, cuối cùng nhất Luân Hồi Cửu Diệp Thảo tỏa ra hào quang rực rỡ, tất cả thây khô hóa thành bột phấn, lúc này hài cốt không còn.
Luân Hồi Cửu Diệp Thảo sinh ra tiếng kêu vang vọng, trong tiếng kêu này có long ngâm và phượng gáy.
Vào lúc này, Luân Hồi Cửu Diệp Thảo cũng thoát ly rễ cây đại thụ.
Ông —— một tiếng thật lớn, lúc này Luân Hồi Cửu Diệp Thảo bay lên, tốc độ nó cực nhanh, dường như muốn chạy thoát khỏi nơi này.
Nhìn thấy Luân Hồi Cửu Diệp Thảo muốn bay ra ngoài, muốn chạy khỏi nơi này, chuyện này làm nhiều người chấn động, tất cả mọi người khát vọng gốc trường sinh tiên dược này trốn đi, nếu như nói gốc trường sinh tiên dược có thể đào tẩu, như vậy mỗi người đều có phần, nói không chừng có người may mắn chiếm được trường sinh tiên dược.
Nếu như nói gốc trường sinh tiên dược này không thể đào tẩu, rơi vào trong tay Lý Thất Dạ, ai cũng đừng mong nhúng chàm, vào hôm nay, không ai dám động tới Lý Thất Dạ.
Nhưng mà mà lúc Luân Hồi Cửu Diệp Thảo đào tẩu, Lý Thất Dạ đã sớm có chuẩn bị, “Keng” một tiếng, pháp tăc trong đại thế bộc phát, lập tức trấn áp Luân Hồi Cửu Diệp Thảo sắp đào tẩu, trong thời gian ngắn đại thế nghiền áp qua, lưu lại dấu vết không thể xóa nhòa trên Luân Hồi Cửu Diệp Thảo.
Bị đại thế chỗ trấn áp, Luân Hồi Cửu Diệp Thảo vào lúc này hoàn toàn không có năng lực đào tẩu, ngoan ngoãn rơi vào trong tay Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ khẽ vươn tay thu lấy gốc Luân Hồi Cửu Diệp Thảo vào trong tay, nhìn qua Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, hắn cười lạnh nhạt.
Mọi người cũng không nghĩ tới, đại thế còn có dùng như vậy, mọi người đều biết đại thế tồn tại là thủ hộ trường sinh tiên dược, bây giờ nhìn thấy cảnh này, mọi người mới hiểu được, đại thế tồn tại không chỉ có thủ hộ trường sinh tiên dược, đồng thời nó cũng nhốt trường sinh tiên dược, để ngừa trường sinh tiên dược thời cơ chín muồi sẽ đào tẩu.
Nhìn qua Lý Thất Dạ tay cầm trường sinh tiên dược, không biết bao nhiêu người nhịn không được nuốt nước miếng một cái, đối với bọn họ mà nói, trường sinh tiên dược quá mức hấp dẫn, đặc biệt là đối với cường giả thọ nguyên khô cạn mà nói, không có thứ gì hấp dẫn bọn họ hơn.
Nhưng mà hấp dẫn thì hấp dẫn, trường sinh tiên dược rơi vào trong tay Lý Thất Dạ, không người nào dám đi đánh chủ ý vào nó, đât là chán sống.
Lý Thất Dạ tay cầm lấy Luân Hồi Cửu Diệp Thảo, cười cười, chậm rãi nói ra:
– Nếu như không cần nó, ta sẽ mang nó đi.
Thời điểm Lý Thất Dạ nói ra câu này, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không có ai biết Lý Thất Dạ nói thế có ý gì, cũng không người nào biết Lý Thất Dạ nói với ai.
Nhưng mà nội tâm Tô Ung Hoàng chấn động mạnh, Lý Thất Dạ từng nói qua, Luân Hồi Cửu Diệp Thảo là vật có chủ, như vậy hiện tại Lý Thất Dạ nói câu này, chẳng lẽ chủ nhân Luân Hồi Cửu Diệp Thảo vẫn còn sống, thậm chí có khả năng ở ngay chỗ này?
Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Ung Hoàng ngừng thở, nàng cũng không biết chủ nhân Luân Hồi Cửu Diệp Thảo có xuất hiện hay không, nếu như chủ nhân Luân Hồi Cửu Diệp Thảo xuất hiện, như vậy sẽ có chuyện gì xảy ra?
Thử nghĩ người có thể gieo trồng Luân Hồi Cửu Diệp Thả, có thể chờ đợi thời gian dài dằng dặc như vậy, đây tuyệt đối là tồn tại vô cùng khủng bố.
Nhưng mà trong thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ người nào trả lời Lý Thất Dạ, cũng không có bất kỳ người nào đứng ra, dường như chỉ có Lý Thất Dạ một mình một người lẩm bẩm mà thôi.
Không có trả lời, Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Trầm mặc đại biểu cho đồng ý, ta sẽ không khách khí nhận lấy.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!