Lúc này trên bậc thang mười hai có một thân ảnh, hắn không có khí thế bế nghễ thiên hạ như Long Ngạo Thiên, không có dung mạo tuyệt thế vô song, nhưng mà thân ảnh của hắn đứng ở bậc thang thứ mười hai, dường như thời gian không cách nào phai mờ. - Đó là Cố Tôn lão tổ.
Nhìn thấy người áo xám này, cho dù Dư Ngọc Liên ái mộ Long Ngạo Thiên cũng phải thở dài.
- Cố Tôn lão tổ? Truyền thuyết là lão tổ của Trấn Thiên Hải thành sao? Có người nói hắn là sư phụ của Diệp Cửu Châu.
Tuy trong Bắc Uông Dương có không ít trẻ tuổi nghe qua cái tên Cố Tôn, nhưng mà thế hệ trẻ không hiểu về Cố Tôn nhiều, bởi vì Cố Tôn rất ít xuất hiện, ngược lại đồ đệ Diệp Cửu Châu của hắn uy danh hiển hách.
Chỉ có thế hệ trước mới hiểu Cố Tôn, mới biết Cố Tôn đáng sợ.
- Đúng, Trấn Thiên Hải thành đệ nhất cao thủ, một trong thập đại thiên tài, là người thiên phú cao nhất trên thế gian, đương thời chỉ có Dư thái quân mới có thể địch nổi hắn.
Nói đến đây, Dư Ngọc Liên kiêu ngạo nói ra.
Tuy Dư Ngọc Liên vẫn còn trẻ tuổi, nhưng mà Dư gia và Trấn Thiên Hải thành có ngàn vạn quan hệ, lão tổ tông Dư thái quân bọn họ là đệ nhất chiến tướng của Hắc Long quân đoàn, tuy Dư gia đã không bị Trấn Thiên Hải thành quản hạt, nhưng trong Trấn Thiên Hải thành có rất nhiều người vẫn cho rằng Dư gia thuộc về Hắc Long quân đoàn nhất mạch.
Chính là vì như thế, Dư Ngọc Liên từ nhỏ đã nghe trưởng bối nói đủ chuyện về Trấn Thiên Hải thành, cho nên thế hệ trẻ như khiến Dư Ngọc Liên mới biết tới Cố Tôn. - Một trong thập đại thiên tài!
Nghe danh xưng này, rất nhiều người rung động, thế hệ trẻ khiếp sợ không nhỏ.
Thanh danh thập đại thiên tài quá to lớn, ngay cả nhân vật như Long Ngạo Thiên cũng không dám tự xưng là một trong thập đại thiên tài, nhưng mà Cố Tôn có thể lưu lại thân ảnh ở bậc thang thứ mười hai, điểm này nói rõ hắn khó lường ra sao.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người mơ màng, thập đại thiên tài có thiên phú cỡ nào.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Vào thời điểm này, thế hệ trẻ ở đây lâm vào trầm mặc, một trong thập đại thiên tài, cuối cùng hắn có điểm nào khó lường nhất?
Bất kể như thế nào, không người nào dám đi hoài nghi, không người nào dám đi nghi vấn, tại Bắc Uông Dương, Trấn Thiên Hải thành chính là tồn tại khủng bố nhất, không có bao nhiêu người dám nghi vấn.
Mà lúc này Dư Ngọc Liên đã nói rất rõ ràng, Cố Tôn sánh vai với Dư thái quân, từ đó có thể nói rõ thực lực Cố Tôn.
Đổi lại những người khác sẽ bán tín bán nghi hoặc là không tin, cho rằng nàng danh không xứng với thực, nhưng mà thành tựu của Dư thái quân không có người nào nghi vấn, với tư cách đê nhất chiến tướng Hắc Long quân đoàn, đã nói rõ thực lực của nàng.
Huống chi danh xưng "Hoành kích Tiên Đế" của nàng cũng không phải tự biên tự diễn có được, chính là Ngâm Thiên Tiên Đế chính miệng nói, giá trị cái danh xưng này rất lớn.
Cố Tôn có thể sánh vai với Dư thái quân, điểm này đủ chứng minh thực lực của hắn.
Đương nhiên, cũng có người hiếu kỳ vì sao tuyệt thế thiên tài như Cố Tôn thanh danh không lộ ra, điểm này làm rất nhiều người hiếu kỳ không nhỏ, nhưng mà không dám đi hỏi.
Về phần đệ tử Trấn Thiên Hải thành đương trường rất kiêu ngạo, đối với bọn họ mà nói, trên bậc thang thứ mười hai có thân ảnh lão tổ Trấn Thiên Hải thành đã là chuyện đáng giá kiêu ngạo. - Lâm Hạo đến.
Thời điểm mọi người trầm mặc, không biết là ai thấp giọng nói một câu, mọi người lập tức im lặng.
Lúc này có một nam tử đi đến một mình, thanh niên nam tử thập phần tuấn lãng, ăn mặc trường bào, có phong phạm của công tử vương hầu, từ khí độ của hắn có thể xem là trẻ tuổi thiên tài.
Nhìn thấy thanh niên Lâm Hạo đi đến, không ít tu sĩ trẻ tuổi cùng tiến lên chào hỏi hắn, ân cần hỏi han, thái độ nịnh bợ không sót lại gì.
Cũng không trách các tu sĩ này nịnh bợ Lâm Hạo, Lâm Hạo xuất thân từ Phi Tiên Giáo, chính là đệ tử cũ của Phi Tiên Giáo, hắn có chức trách truyền tin tức.
Mặc dù nói so với Long Ngạo Thiên, Lâm Hạo còn kém quá xa, thậm chí cách biệt một trời một vực, nhưng mà hắn xuất thân từ Phi Tiên Giáo, lại là đồ đệ trưởng lão, với thân phận, địa vị và thực lực của mình đã mạnh hơn không biết bao nhiêu thiếu chủ đại giáo cương quốc.
Là đệ tử của Phi Tiên Giáo, Lâm Hạo đánh giá bản thân rất cao, hắn tự trọng thân phận, cho nên khi các tu sĩ trẻ tuổi ân cần hỏi thăm thì hắn cũng gật đầu chào hỏi.
Thời điểm nhìn thấy Dư Ngọc Liên, Lâm Hạo lúc này buông tư thái cao ngạo xuống, hữu hảo nói:
- Nghe nói công chúa hôm nay trèo lên thập nhị âm giai, tại hạ đặc biệt đến cổ động.
Lâm Hạo có thể khoe khoang thân phận trước mặt người khác, nhưng mà trước mặt Dư Ngọc Liên hắn buông bỏ tư thái của mình, Phi Tiên Giáo đúng là rất cao, nhưng đối với Phi Tiên Giáo mà nói, cho dù không cho Dư gia ba phần tình cảm cũng phải cho Dư thái quân ba phần tình cảm.
Nhìn thấy Lâm Hạo, thái độ Dư Ngọc Liên thập phần hữu hảo, nói ra:
- Lâm huynh có thể tới chính là vinh hạnh của chúng ta. Không biết Long huynh hôm nay ở phương nào?
- Không dối gạt công chúa, đại sư huynh vẫn mang binh quét dư khấu, đuổi vào biển sâu, tạm thời không về được.
Lâm Hạo vội vàng nói ra,
- Long Đế tử chính thật sự vô địch, đánh quái vật biển quân lính tan rã, trốn vào hang ổ như chó nhà có tang, ngay cả Thần Hoàng của quái vật biển cũng sợ Long Đế tử ra mặt, bỏ trốn mất dạng.
Nghe nói như thế, có người lập tức nịnh nọt.
Đối với không ít tu sĩ cường giả mà nói, có thể bợ đỡ được Phi Tiên Giáo là vinh hạnh, đặc biệt đối với tu sĩ trẻ tuổi, kéo chút quan hệ với Phi Tiên Giáo sẽ thăng chức rất nhanh, có thể được tông môn trọng dụng. - Đúng nha, đúng nha, Long Đế tử chính là Tiên Đế đương thời.
Những người khác phụ họa theo.
Lâm Hạo nghe những lời nịnh nọt này, thần thái của hắn vô cùng đắc ý, hắn vẫn lấy đại sư huynh làm kiêu ngạo, trong suy nghĩ của hắn, đại sư huynh sẽ thành Tiên Đế.
Về phần Dư Ngọc Liên xuân phong đầy mặt, quyến rũ động lòng người, nàng kiêu ngạo vì người trong lòng, người khác khen Long Ngạo Thiên, nàng cũng cảm thấy mặt mũi sáng bừng, trong nội tâm kiêu ngạo. - Long huynh chính là thiên chi kiêu tử, bình định đám tàn binh bại tướng này rất dễ dàng.
Dư Ngọc Liên xuân phong đầy mặt, mỉm cười nói:
- Bất kể như thế nào, chỉ cần Long huynh cần ta và Dư gia, cứ việc phân phó, chỉ cần Long huynh ra lệnh một tiếng, ta và Dư gia sẽ tận sức khuyển mã, xông pha khói lửa không chối từ. - Tâm ý của công chúa, ta sẽ chuyển lời cho đại sư huynh.
Lâm Hạo vội vàng nói ra.
Những thanh niên ái mộ Dư Ngọc Liên không thoải mái, nhưng mà Long Ngạo Thiên tuyệt thế vô song, bọn họ không tranh được.
- Quan hệ tới vinh nhục tồn vong của Dư gia, không thể dễ dàng đồng ý.
Thời điểm Dư Ngọc Liên đang biểu đạt trung tâm với ý trung nhân, một giọng nói bình thản vang lên.
Hiện tại một thanh niên chậm rãi đi đến, thanh niên này bình thường không có gì lạ, phổ thông đại chúng, đi đến nơi đâu cũng không được người ta chú ý, thanh niên này bên người có một người hầu.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!