Nhìn tình cảnh Lý Thất Dạ đánh nát thân ảnh Cố Tôn, sắc mặt nhiều người biến hóa đặc sắc.
- Đệ nhất hung nhân, khí thế thật mãnh liệt, không ai bằng, không sợ là địch với bất cứ kẻ nào trong cửu thiên thập địa.
Nhìn thấy tình cảnh này, nhiều người thì thào tự nói.
Không đặt thiên hạ vào trong mắt, có mấy người dám tuyên chiến với Phi Tiên Giáo cùng Trấn Thiên Hải thành hay không, trừ Tiên Đế!
Đệ tử Trấn Thiên Hải thành có mặt tại đây thập phần phẫn nộ, nơi này chính là Bắc Uông Dương, mà Lý Thất Dạ ở trước mặt mọi người đánh nát thân ảnh lão tổ Trấn Thiên Hải thành, điểm này chẳng khác gì nhục nhã Trấn Thiên Hải thành, cũng là tuyên chiến với Trấn Thiên Hải thành!
Nhưng mà đệ tử Trấn Thiên Hải thành hoàn toàn không thể làm gì, đệ nhất hung nhân hung mãnh không phải chuyện ngày một ngày hai, hắn có chuyện gì không dám làm chứ? Hắn phẫn nộ thì như thế nào? Đệ nhất hung nhân mạnh như thế, căn bản không đặt những đệ tử vô danh vào trong mắt, hơn nữa bọn họ không phải đối thủ của người ta, đệ nhất hung nhân chỉ dùng một ngón tay đã có thể nghiền nát bọn họ rồi.
Khổng Tước Minh Vương chỉ cười khổ mà thôi, cho dù là nàng cũng chỉ biết cười khổ chứ không thể làm gì khác, mạnh như đệ nhất hung nhân mạnh, hắn muốn làm chuyện gì, căn bản không có ai có thể ngăn cản được.
Leo lên đệ thập nhị âm giai, trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người đều nhìn Lý Thất Dạ, rất nhiều người không nói ra lời.
Không hề nghi ngờ, lúc này đệ nhất hung nhân đã bao trùm trên đầu Long Ngạo Thiên, Long Ngạo Thiên leo lên bậc thang thứ mười một, chuyện này giúp thanh danh của hắn lan truyền ra xa, cũng không khi phụ thanh danh của hắn.
Nhưng mà hiện tại đệ nhất hung nhân leo lên bậc thang thứ mười hai, không hề nghi ngờ, đệ nhất hung nhân đã vượt qua Long Ngạo Thiên, hoặc là nói trong trận chiến tranh giành vị trí Tiên Đế tương lai, Long Ngạo Thiên cũng không phải đối thủ của đệ nhất hung nhân.
Vào lúc mọi người cho rằng Lý Thất Dạ sẽ dùng lại ở bậc thang thứ mười hai, Lý Thất Dạ lại tiếp tục bước đi.
- Không phải chứ?
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nhìn thấy Lý Thất Dạ vẫn bước đi như vậy, nội tâm không ít người chấn động, đôi mắt mở thật to.
- Đây là chuyện không thể nào, bậc thang thứ mười hai đã là cao nhất rồi!
Có người nhịn không được thì thào nói.
Trên thực tế Dư Ngọc Liên cũng mở to mắt ra quan sát, nàng không dám tin vào chuyện này, nàng từng nghe trưởng bối gia tộc đã từng nói qua, trên thế gian trừ Tiên Đế, không ai có thể trèo lên đỉnh.
Thập nhị âm giai có lai lịch thật lớn, nó chính là trấn tộc chí bảo của Thần tộc, lão thái quân bọn họ năm đó mang nó về thành Phong Văn, sẽ không có đàm luận tới nó, nhưng mà các trưởng bối gia tộc từng nói qua, thập nhị âm giai không chỉ khảo nghiệm tu sĩ đơn giản như vậy, nó có khả năng là một kiện binh khí, có thể thủ hộ thành Phong Văn, cũng thủ hộ Dư gia.
Dư gia từng có trưởng bối nói qua, trừ phi là Tiên Đế, những người khác trước mặt thập nhị âm giai sẽ không thể leo lên đỉnh, bởi vì đây là đại đạo áp chế, trừ phi đột phá gông xiềng đại đạo, mà có thể làm được điểm này, hoàn toàn cũng chỉ có Tiên Đế.
Dư gia từng có lão tổ đã từng nói qua, truyền thuyết năm đó Cố Tôn tự nhận thiên phú tuyệt thế vô song, sau khi leo lên bậc thang thứ mười hai, thử trèo lên đỉnh, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể thành công, hắn dừng bước ở bậc thang thứ mười hai.
Hiện tại Lý Thất Dạ đột nhiên bước đi tiếp, Dư Ngọc Liên mở to mắt ra quan sát tình cảnh hiện tại, trong lòng nàng người có thể đi lên bậc thang thứ mười một đã là khó lường, danh tiếng có thể áp chế tất cả thiên tài cùng thời đại.
Hiện tại Lý Thất Dạ leo lên bậc thang thứ mười hai còn chưa đủ, hắn còn muốn leo lên đỉnh, có để người ta sống hay không?
Đông —— một tiếng thật lớn, thời điểm mọi người mở to mắt ra quan sát, Lý Thất Dạ đã leo lên đỉnh, một âm luật vang lên, tuy âm luật này không phải rất to, nhưng mà âm luật này chẳng khác gì cự chùy nện vào lòng mọi người. - Không có khả năng ——
Dư Ngọc Liên hét lên đầu tiên, nàng lập tức hoa dung thất sắc, quát to một tiếng, hoàn toàn không dám tin vào mắt của mình, nàng há hốc mồm sau đó thét lớn một tiếng, nàng không dám tin chuyện trước mắt. - Cái này, cái này, quá không hợp thói thường.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người mở to mắt ra quan sát, tất cả mọi người chấn động không nói nên lời.
Vào thời điểm này, Khổng Tước Minh Vương hít sâu một hơi, Lý Thất Dạ trèo lên đỉnh, nó có ý nghĩa thế nào? Chuyện này làm cho Khổng Tước Minh Vương không khỏi nghĩ đến Dư Chính Phong, ngay cả Dư Chính Phong có thể chống lại Tiên Đế cũng phải cung kính với Lý Thất Dạ.
Phải biết rằng, tồn tại đỉnh phong như Dư Chính Phong không cần phải cung kính với bất cứ ai, quản chi là Tiên Đế, hắn chưa chắc cung kính, nhưng hắn lại cung kính với Lý Thất Dạ.
Thời điểm này Khổng Tước Minh Vương cảm thấy vô cùng sợ hãi, Lý Thất Dạ là người có lai lịch thế nào? Rốt cuộc Lý Thất Dạ là tồn tại khủng bố ra sao?
Nghĩ tới đây, Khổng Tước Minh Vương cảm thấy toàn thân phát lạnh, đồng thời vào thời điểm này, Khổng Tước Minh Vương ý thức được một chuyện đáng sợ, chỉ sợ trong tương lai bất luận ai là địch với Lý Thất Dạ cũng không có kết cục tốt, quản chi là Phi Tiên Giáo, quản chi là Trấn Thiên Hải thành!
Cho nên ý thức được điểm này, Khổng Tước Minh Vương lại hít khí lạnh.
Phanh, phanh, phanh...
Từng tiếng quỳ rạp xuống đất vang lên, những âm luật này không ngừng vang vọng các nơi, tất cả tu sĩ nơi đây không ngừng quỳ xuống.
Cũng không phải bọn họ tự nguyện quỳ xuống, trước mặt âm luật bọn họ phải quỳ xuống, cho dù tất cả mọi người không muốn quỳ nhưng âm luật áp bức, bọn họ không quỳ cũng không được.
Mỗi âm luật chẳng khác gì thánh chỉ, dường như đây là thánh chỉ của thiên địa, mỗi một âm luật vang lên, thiên địa áp bách người khác phải quỳ.
Mọi người nhao nhao quỳ xuống, người có đạo hạnh cao sẽ hơi chống được âm luật, người có đạo hạnh yếu sẽ trực tiếp quỳ xuống.
Sau khi Lâm Hạo quỳ xuống, Dư Ngọc Liên cũng phải thừa nhận áp lực của âm luật, hai đầu gối lúc này đã chạm vào đất, Dư Ngọc Liên vừa sợ vừa giận, nhưng mà nàng không có lực kháng cự, bởi vì âm luật quá cường đại.
Quỳ xuống cuối cùng chính là Khổng Tước Minh Vương, Khổng Tước Minh Vương đạo hạnh cao hơn Dư Ngọc Liên không biết bao nhiêu, nhưng mà cuối cùng nàng vẫn phải quỳ xuống. - Hãy bình thân ——
Đứng trên âm luật, Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Thứ cho các ngươi vô tội.
Nói xong lời này, Lý Thất Dạ bình thản nhìn đám người đang quỳ.
Đây cũng không phải Lý Thất Dạ cố ý trấn áp, thập nhị âm giai cũng không phải ngọn núi khảo nghiệm người ta đơn giản như thế, nó từng có thể trấn áp chân thần trên trời, nó cũng là binh khí trấn thế, chỉ cần hơi kích hoạt uy lực của nó, nó có thể lập tức trấn áp người khác, đạo hạnh của đám người Dư Ngọc Liên không có khả năng chống lại thập nhị âm giai!
Sau khi Lý Thất Dạ nói xong lời này, tất cả mọi người lúc này mới buông lỏng một hơi, trấn áp trên người bọn họ hiện tại biến mất không còn tăm hơi, trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt mọi người tái nhợt, hoàn toàn không còn chút máu.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!