Dư Triển đã bị Lý Thất Dạ đánh sợ, vừa thấy Lý Thất Dạ thì hắn lui ra sau vài bước, nhưng mà nghĩ đến các lão tổ đều ở đây, dũng khí tăng lên vài phần, ưỡn ngực tiến tới. - Đệ nhất hung nhân ——
Nhìn thấy Lý Thất Dạ, Dư tổ cùng Dư gia chủ biến sắc, bọn họ cũng không nghĩ tới Lý Thất Dạ sẽ xuất hiện ở chỗ này, tuy bọn họ biết Lý Thất Dạ sẽ xông vào Dư gia, nhưng mà thật không ngờ, đệ nhất hung nhân lại xuất hiện tại đây.
Lý Thất Dạ không để ý tới những người khác, xoay người lại, ánh mắt của hắn nhìn Dư tổ tông, cười cười, nói ra:
- Tông Thắng đúng không.
- Ngươi là ——
Lúc này sắc mặt Dư tổ tông đại biến, bởi vì Tông Thắng là tên của hắn, không nói người hiện tại, cho dù người cùng thế hệ biết tên hắn cũng không nhiều, hiện tại một người xa lạ một câu gọi nhũ danh của hắn, điểm này mới làm hắn biến sắc. - Như thế nào?
Thời điểm này, Dư thái quân lấy Bách Tướng Đồ đi ra, nhìn đám đệ tử hỏi.
- Lão tổ tông.
Nhìn thấy Dư thái quân, Dư tổ kích động và khiếp sợ, lập tức phục bái xuống đất, kích động lớn tiếng nói:
- Huyền tôn bái kiến lão tổ tông, thỉnh an lão tổ tông!
- Lão tổ tông ——
Các đệ tử Dư gia đều quỳ lạy Dư thái quân.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Chỉ có Dư tổ tông, cũng chính là Dư Tông Thắng nhìn Lý Thất Dạ ngẩn người, hắn có chút hoảng sợ, trong nháy mắt hắn nghĩ tới vài chuyện.
- Đứng lên đi.
Dư thái quân gật gật đầu, nói ra.
Dư tổ mang theo phần đông đệ tử đứng lên, tát cả trầm mặc, Dư tổ nhịn không được nhìn Lý Thất Dạ, thấp giọng báo cáo:
- Lão tổ tông, người này chính là đệ nhất hung nhân đương thời, hắn đang nhắm vào Dư gia chúng ta, hắn đã nắm giữ lực lượng thập nhị âm giai.
- Lão tổ tông, là người này nhục nhã uy danh Dư gia chúng ta, giết hại đệ tử Dư gia, vì đả kích Dư gia, hắn còn nghiền nát xương cốt toàn thân đệ tử. Là đệ tử vô năng, không thể bảo toàn thanh danh Dư gia, bị hắn nhục nhã.
Dư Triển cơ linh, thấy Dư tổ có ý là địch với Lý Thất Dạ, lập tức dùng lời lẽ đầy chứng cớ thuyết phục Dư thái quân.
Cho dù Dư Ngọc Liên cũng thập phần giật mình, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, đệ nhất hung nhân lại to gan lớn mật như vậy, dám xông vào cấm địa Dư gia, dám khiêu khích lão tổ tông là tồn tại hoành kích Tiên Đế, đúng là quá to gan lớn mật. - Đệ nhất hung nhân không coi ai ra gì, tự cho mình vô địch, thỉnh lão tổ tông ra tay, giết khí diễm của hắn, trừng phạt hắn khi nhục Dư gia chúng ta...
Dư Triển lần đầu tiên gặp được lão tổ tông, muốn lưu ấn tượng tốt với lão tổ tông, hắn lập tức nhân cơ hội châm thêm lửa.
- Im ngay, vả miệng!
Thần thái Dư thái quân lạnh lẽo, lạnh lùng quát to lên.
Dư thái quân vừa nói ra lời này, Dư Triển ngây ngốc, Dư tổ cũng sững sờ, trên thực tế tất cả đệ tử Dư gia ở đây cũng không ngờ, không nghĩ tới lão tổ tông lại tức giận. "Ba, ba" lúc này, Dư Tông Thắng khôi phục tinh thần lại, cho Dư Triển hai bạt tai, đánh hắn chảy máu tươi ròng ròng, quát to:
- Quỳ xuống.
Lúc này, Dư Triển thân bất do kỷ quỳ tại chỗ.
- Mẫu thân đại nhân ——
Sau khi trừng phạt Dư Triển, Dư Tông Thắng cúi đầu với Dư thái quân thật sâu, mặc dù là như thế, hắn vẫn hồi hợp nhìn qua Lý Thất Dạ.
- Tông Thắng, lúc ngươi còn nhỏ, năm đó ở Hải thành, ngươi còn nhớ chuyện ngồi kình ngắm mặt trời không?
Dư thái quân chậm rãi nói ra.
Nghe lời này, nội tâm Dư Tông Thắng kịch chấn, vừa mừng vừa sợ, không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Lý Thất Dạ, hắn nhanh chóng tiên lên quỳ trước mặt Lý Thất Dạ, nói ra: - Tiểu nhân không ngờ lúc còn sống còn gặp được thánh sư, tiểu nhân không thể xa nghênh, xin hàng tội...
- Đứng lên đi, người không biết không có tội.
Lý Thất Dạ khoát tay, bảo Dư Tông Thắng đứng lên.
Sau khi Dư Tông Thắng đứng dậy, kích động không kiềm được, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới mình còn sống có thể gặp lại thánh sư.
Năm đó hắn còn rất nhỏ, nhưng hắn nhớ rõ từng được thánh sư dẫn ngồi kình ra biển ngắm mặt trời. Phải biết rằng, trong thời đại đó, thánh sư là chúa tể cửu giới, cao cao tại thượng, hắn có thể được thành sư ưu ái, nguyên nhân rất lớn là do phụ mẫu hắn.
Hôm nay, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, xa cách nhiều năm như vậy, với tư cách chúa tể cửu giới, thánh sư lại tới Dư gia, đây là vinh quang to lớn với Dư gia!
Lúc này, Dư tổ và đám đệ tử Dư gia ngây người, Dư tổ tông có địa vị vô thượng trong Dư gia, tổ tông là Cửu Giới Thần Hoàng, hôm nay lại quỳ lạy đệ nhất hung nhân, đối với bọn họ mà nói, chuyện này quá mức rung động. - Một đám ngu xuẩn bị che mờ mắt.
Dư thái quân lạnh lùng nói:
- Có mắt không thấy thái sơn.
- Tính toán, cũng không trách bọn họ.
Lý Thất Dạ ngồi xuống, lắc đầu nói một câu.
Dư Triển lúc này sợ phá gan quỳ tại chỗ, hắn không có dũng khí ngẩng đầu lên, hoàn toàn không nói ra lời.
Nhìn con cháu cúi đầu, Dư thái quân cảm thấy thất vọng, người Dư gia có thể một mình đảm đương một phía càng ngày càng ít, con cháu bất tài, một đời không bằng một đời.
Dư Tông Thắng còn tại thế, có thể che gió mưa cho Dư gia, nhưng mà Dư Tông Thắng nếu già đi, người gánh được đại nhậm cũng chính là Dư tổ một người mà thôi, Dư gia to như vậy, cũng phải dựa vào một hai người chèo chống, gia tộc như vậy tương lai không xuống dốc cũng khó khăn. - Một đám phế vật không biết tiến thủ, cơ duyên cả đời bị các ngươi lãng phí!
Dư thái quân lạnh lùng trách móc đám con cháu.
Dư tổ bị chửi không dám ngẩng đầu lên.
- Đại nhân, đám phế vật không tiến bộ này, ngươi xem còn có hy vọng hay không?
Lúc này Dư thái quân nhìn Lý Thất Dạ nói ra.
Dư thái quân xem ra, luận bồi dưỡng nhân tài, luận phân biệt hiền tài, không ai có thể vượt qua Lý Thất Dạ, tuyên cổ đến nay. Hắn bồi dưỡng thế hệ tuyệt thế không ít. - Mắt ta đã mờ, không dám dạy hư học sinh.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Dư thái quân thở dài một hơi, nàng biết rõ đám con cháu này không ltoj vào pháp nhãn Lý Thất Dạ. Nếu không được Lý Thất Dạ ưu ái, được tài bồi, tương lai chắc chắn là tiền đồ vô lượng. - Cùng lên bái kiến đại nhân!
Dư thái quân lạnh lùng phân phó đệ tử Dư gia. Đây là nàng mưu cầu đường lui cho đám con cháu bất tài.
Dư tổ không dám vi phạm, đều nhao nhao tiến lên, quỳ lạy Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ chỉ gật đầu không nói.
Nhưng mà Dư Tông Thắng nhìn thấy cảnh này thì hiểu đám con cháu không có hy vọng, không lọt pháp nhãn Lý Thất Dạ.
Dư thái quân nhìn con cháu quỳ lạy, chỉ là lạnh lùng khẽ hừ, lạnh lùng nói:
- Các ngươi có được tài nguyên tốt như vậy, nhìn xem các ngươi luyện ra thứ chó má gì, còn không bằng tán tu bên ngoài, thời gian an nhàn đã quen, có phải đã quên mình là tu sĩ! Tự cho rằng mình là đại thiếu gia, thiên kim tiểu tử?
Dư tổ bị răn dạy cúi đầu xuống không nói được gì.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!