Lúc này, đâu chỉ U Thiên Đế cung kính Thế Đế mà những Đại Đế được cứu sống đều tỏ ra cung kính. Nếu như Thế Đế không ra tay giúp đỡ thì bọn họ đã biến thành thây khô. Thế Đế hy sinh lợi ích của Thiển gia để cứu bọn họ, có thể nói ơn nặng như núi. "Xì" một tiếng, Lý Thất Dạ hút khô thiên mệnh của toàn bộ Đại Đế. Toàn bộ thiên mệnh đều bị ba vòng xoay kim, ngân, thiết nuốt chửng. Sau khi ba vòng xoáy kim, ngân, thiết bị nuốt chửng đều trở nên lấp lánh. Đương nhiên, muốn thắp sáng hoàn toàn ba vòng xoáy này không phải chuyện dễ, phải cần rất nhiều thiên mệnh. - Chúng ta đi thôi!
Thế Đế chuẩn bị rút lui. Tam tộc Thần Ma Thiên bại như trẻ che, tiếp tục ở lại cũng không còn ý nghĩa.
Đám người U Thiên Đế đang chờ câu này. Lúc này bọn họ chỉ hận không thể rời khỏi chỗ này ngày lập tức. Mới đầu bọn họ tới đây một cách đầy tự tin, cuối cùng lại thất vọng rời khỏi, thậm chí có rất nhiều Đại Đế Tiên Vương mất mạng.
Mới đầu, đám người U Thiên Đế cho rằng bọn họ người đông thế mạnh, hơn nữa Thiên Thần thư viện đang gặp nguy hiểm, lấy thực lực của bọn họ muốn tiêu diệt Âm Nha cũng không phải là chuyện không thể.
Thế nhưng khi chuyện này phát triển tới sau cùng thì đám người U Thiên Đế mới biết mưu kế của bọn họ ở trước mặt Âm Nha lại buồn cười, lại ấu trĩ đến như thế.
Mặc dù bọn họ mưu tính Âm Nha, thế nhưng Âm Nha đã đặt bẫy từ nghìn vạn năm trước chờ bọn họ nhảy vào. Hơn nữa con mồi thật sự của Âm Nha không phải là bọn họ, bọn họ chỉ là vai phụ mà thôi.
Thử nghĩ mà xem, mưu kế mà bọn họ vắt óc nghĩ ngợi so với đại kế trăm nghìn vạn năm của Âm Nha là nhỏ bé cỡ nào, là buồn cười cỡ nào.
Hôm nay thảm bại, đám người U Thiên Đế không có lời nào bào chữa. Bọn họ nhất thời tham lam tính toán Âm Nha, còn Âm Nha trăm nghìn vạn năm trước đã đào sẵn hố chờ bọn họ. Luận mưu lược, luận lòng dạ, luận cao kiến, bọn họ kém xa Âm Nha, một người trên trời một người dưới đất.
Mặc dù đám người U Thiên Đế với Âm Nha là kẻ thù một mất một còn, thế nhưng hôm nay thảm bại, đám người U Thiên Đế không bào chữa, bọn họ thua tâm khục khẩu phục, chỉ có thể nói bọn họ tài nghệ không bằng người ta, mưu tính không bằng người ta! - Thiển lão đầu, đừng quên giao dịch giữa chúng ta, nhớ chép đưa qua.
Khi Thế Đế dẫn đám người U Thiên Đế rút lui, Lý Thất Dạ vẫy tay tạm biệt Thế Đế, nói.
Thế Đế mặt mày lạnh lùng, không muốn nói thêm gì nữa, dẫn đám người U Thiên Đế rời khỏi.
Khi đám người U Thiên Đế giá lâm thì ngông cuồng tự đại, không coi ai ra gì, như muốn quét ngang thiên hạ. Thế nhưng khi bọn họ rời đi thì như chó mất chủ, vô số người chết, thậm chí có hơn mười Đại Đế Tiên Vương chết thảm.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Trận chiến hôm nay còn thảm thiết hơn chiến dịch Săn Đế năm xưa gấp mấy lần. Trước nay chưa từng có nhiều Đại Đế Tiên Vương chết thảm như vậy.
Sau khi Thế Đế rời khỏi, tất cả mọi người trầm mặc. Tam tộc Thần Ma Thiên tháo chạy khiến mọi người cảm thấy rung động. Những năm nay, tam tộc Thần Ma Thiên ngông cuồng tự đại, nhất là trong chiến địch Săn Đế, tam tộc Thần Ma Thiên chỉ huy mười ba châu. Bọn họ là chủ nhân của mười ba châu, sinh tử do bọn họ quyết định. Sau chiến dịch Săn Đế, mặc dù tam tộc Thần Ma Thiên không lớn như trước nhưng vẫn có địa vị mà bách tộc không cách nào so sánh được.
Thế nhưng sau trận chiến hôm nay, sợ rằng tam tộc Thần Ma Thiền cần rất lâu mới hồi phục nguyên khí. Đương nhiên, trong trận chiến này bách tộc cũng có hơn mười Tiên Vương chết thảm, chẳng hạn như Túng Thiên Tiên Vương. Thế nhưng theo nhiều người thấy thì Túng Thiên Tiên Vương gieo gió gặt bão mà thôi! - A!
Ngay khi tất cả mọi người trầm mặc thì có tiếng kêu thảm thiết vang vọng thiên địa. Mọi người dồn dập nhìn về phía phát ra tiếng kêu thảm thiết. Chỉ thấy Nhân Thánh bị Nam Đế ghim chết.
Muốn giết Đại Đế Tiên Vương không phải là chuyện dễ. Nhưng cùng là Đại Đế bốn thiên mệnh nhưng thiên mệnh của Nam Đế là nguyên mệnh, thiên mệnh của hắn có ưu thế hơn Nhân Thanh. Lúc này, Nam Đế mạnh mẽ tiêu diệt thiên mệnh của Nhân Thánh. Trong tiếng kêu gào thảm thiết, Nhân Thánh không cam tâm, chết trong tuyệt vọng...
Hắn chỉ mới trở thành Đại Đế Tiên Vương, chưa kịp dương oai Cửu Thiên Thập Địa, chưa kịp thành lập công tích vĩ đại. Chết như thế này, hắn không phục, hắn tuyệt vọng.
Trên thực tế, trận chiến giữa Nam Đế với Nhân Thánh hết sức đặc sắc, vô cùng rung động, bí thuật của hai bên đều tầng tầng lớp lớp. Chỉ tiếc Âm Nha độc chiến chư đế quá đặc sắc, không gì sánh bằng, vì vậy trận chiến giữa Nam Đế cùng Nhân Thánh trở nên ảm đạm, không có mấy người chú ý trận chiến của bọn họ.
Nhìn thấy Nhân Thánh chết thảm, tất cả mọi người trầm mặc. Nhân Thánh từng là thiên chi kiêu tử của bách tộc, bách tộc đã từng gửi gắm rất nhiều kỳ vọng nơi hắn, đã từng hy vọng hắn có thể dẫn bách tộc đi tới huy hoàng, không ngờ hôm nay lại rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu.
Lại nhìn sang nơi khác, chỉ thấy hai tay Lưu Kim Thắng máu me đầm đìa, Cửu Kiếm Thượng Thần bị hắn giết chết. Không khó đoán, cùng nắm giữ mười một đồ đằng nhưng Lưu Kim Thắng mạnh hơn Cửu Kiếm Thượng Thần không ít, Cửu Kiếm Thượng Thần bị giết cũng không phải lạ lắm. "Rắc" một tiếng. Một lát sau, tất cả mọi người đều cảm thấy uy lực của thời gian, tất cả mọi người đều dồn dập nhìn qua.
- Không!
Âm Dương Tiên Đế bên trong lĩnh vực thời gian gào lớn. Hắn vẫn chưa đi đúng tuyến thời gian của hắn. Mặc dù hắn vẫn đang chống đỡ uy lực của thời gian thế nhưng dù cho hắn là Tiên Đế thì vẫn không chịu đựng nổi thời gian trôi qua trăm nghìn vạn năm, từ từ bị tiêu diệt trong lĩnh vực thời gian, hóa thành tro bụi, chết thảm bên trong lĩnh vực thời gian, thân tử đạo tiêu.
Thời gian tiêu diệt Âm Dương Tiên Đế, Ma Cô thu hồi thời gian, bồng bềnh hạ xuống, không khác tiên tử xuất trần, ngay cả Vũ Thiên Tuyền xinh đẹp tuyệt thế cũng cảm thấy không bằng.
Khi tất cả mọi người ngắm nhìn Ma Cô tuyệt thế như tiên thì tiếng "đùng" đột ngột vang lớn. Thiên Tru chưa hề biến mất, Thiên Tru khủng bố luôn bị Lý Thất Dạ nuốt chửng. Giống như Lý Thất Dạ luôn gánh vác Thiên Tru, vì vậy Thiên Tru chưa từng dừng lại.
Lúc này Lý Thất Dạ dẫn dắt Thiên Tru đánh về phía Thiên Thần thư viện. Lý Thất Dạ đột nhiên dẫn Thiên Tru đánh về phía Thiên Thần thư viện làm mọi người giật mình, mọi người không biết hắn muốn làm gì. "Đùng"
Chớp mắt, Thiên Tru đánh trúng một ngọn núi nhỏ trong Thiên Thần thư viện. Thiên Tru kinh khủng dường này, đừng nói một ngọn núi, ngay cả Đại Đế Tiên Vương cũng sẽ bị tiêu diệt.
Thế nhưng, Thiên Tru không đánh nát ngọn núi nhỏ đó. Chỉ nghe tiếng bong tróc "răng rắc, răng rắc, răng rắc" vang lên, bùn đất bám trên ngọn núi này lăn xuống, chỉ chừa lại một vách đá, vách đá này thoạt nhìn trông chẳng khác gì nham thạch.
Ngay lúc này, Thiên Tru đánh lên vách đá. Bị Thiên Tru đánh trúng, vách đá xuất hiện từng điểm sáng. Thiên Tru từ từ chảy xuôi theo vách đá giống như nước chảy, tốc độ chảy rất nhanh, giống như muốn thắp sáng đạo văn trên vách đá.
Nhìn thấy Thiên Tru không đánh nát vách đá đó, tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin. Cuối cùng vách đá này là thứ gì.
Trên thực tế, ngay cả lão tổ của Thiên Thần thư viện cũng không biết vách đá này là gì, chỉ có Phi Tiên đế tử là biết sơ sơ. Bởi vì năm đó Phi Tiên Đế cùng Chung Nam Tiên Đế đều từng tìm hiểu ngọn núi thấp bé này.
Thiên Tru chảy từ trên xuống như một dòng thác nước. Thế nhưng Thiên Tru không văng tung tóe như nước mà thấm vào vách đá, từ từ thắp sáng vách đá. Đương nhiên cần phải mất một khoảng thời gian nhất định thì mời thắp sáng được vách đá.
Thiên Tru vô cùng vô tận trút xuống, đánh lên một vách đá, cảnh tượng vô cùng đồ sợ, Đại Đế Tiên Vương tránh xa, bởi vì nếu lỡ tới gần thì nói không chừng sẽ gợi ra Thiên Tru, tự tìm đường chết. - Được rồi, chư vị, phim hết rồi, tới lúc về rồi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Mọi người từ đâu tới thì quay về đó đi.
Lúc này, bất kể là ai, Thượng Thần cũng vậy, Đại Đế Tiên Vương cũng thế, hoàn toàn không bày tư thái, cũng không dám kiêu căng. Ngay cả Thế Đế cũng chịu thua thì những Đại Đế Tiên Vương như bọn họ có tư cách gì kiêu căng trước mặt Âm Nha.
Vì vậy bất kể Thượng Thần hay Đại Đế Tiên Vương đều lặng lẽ rút lui. Thậm chí lúc rời đi bọn họ cũng không dám làm ra động tĩnh lớn, cẩn thận từng li từng tí. - Chư vị, đừng quên rằng, sống trên đời phải cẩn thận chu đáo, không được nhiều chuyện.
Khi tất cả mọi người lặng lẽ rút lui, Lý Thất Dạ thờ ơ nói.
Lý Thất Dạ nói vậy để mọi người rung động, mọi người biết, mặc dù câu nói này không phải uy hiếp, cũng không phải đe dọa, chỉ là một câu nói hời hợt mà thôi.
Thế nhưng một câu nói hời hợt đã đủ rồi. Ngay cả một ít Đại Đế Tiên Vương cấp thấp cũng từng nghe về truyền thuyết của Âm Nha. Bọn họ biết, hắn là cấm kỳ, không thể đàm luận, cũng không thể gièm pha.
Trước đây, một số Đại Đế Tiên Vương có lẽ sẽ cho rằng có người cố tình ra vẻ bí ẩn, hoặc khuếch đại. Trận chiến ngày hôm nay đã thay đổi suy nghĩ của những Đại Đế Tiên Vương này. Bọn họ biết, thế gian có một cấm kỵ, có một người mà không thể đàm luận!
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!