- Thế giới không thể tồn tại ---
Phi Tiên Đế Tử thì thào. Hắn từng nghe phụ thân cùng ông ngoại thảo luận rất nhiều về thế giới này.
- Thế gian thật sự có một thế giới như vậy sao?
Phi Tiên Đế Tử dè dặt hỏi:
- Kỷ nguyên luân hồi, thời đại vỡ diệt. Thế nhưng có một thế giới lại ngoại lệ, có thể chạy khỏi mọi sự trừng phạt, có thể kéo dài vô tận, không bị hủy diệt.
Nói tới đây, Phi Tiên Đế Tử cũng không dám khẳng định. Nếu như suy đoán này không phải của phụ thân cùng ông ngoại hắn thì Phi Tiên Đế Tử sẽ không dám tin.
Thế nhân không biết kỷ nguyên dài bao lâu, Đại Đế Tiên Vương cấp thấp không thể quan sát kỷ nguyên, chỉ có Đại Đế Tiên Vương cấp cao mới có thể quan sát kỷ nguyên. Nhưng muốn ngược dòng thời gian, quan sát dòng chảy thời gian thì chỉ có Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh.
Chỉ có Đại Đế Tiên Vương có thể ngược dòng thời gian như bọn họ mới biết bất kể kỷ nguyên nào cũng không thoát khỏi cảnh hủy diệt, mọi kỷ nguyên đều nằm trong luân hồi. Chính vì vậy, khi Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh đủ mạnh đều bước vào chung cực chinh chiến, bởi vì bọn họ muốn siêu thoát, bọn họ muốn canh giữ kỷ nguyên của mình.
Ngoại trừ chung cực chinh chiến thì bên trong hỗn độn vô tận có một thế giới. Đồn rằng thế giới này siêu thoát hủy diệt, nó không nằm trong tầm mắt của thương thiên, nó thuộc cõi xa hơn, là một thế giới không thể suy tính, là một thế giới không cách nào đi vào, không ai biết thế giới đó ra sao, cũng không ai biết thế giới đó hình thành như thế nào.
Vì vậy mọi người mới gọi nó là "thế giới không thể nào tồn tại" hoặc "thế giới không tồn tại".
Đương nhiên, thế giới như vậy, đừng nói thế nhân mà ngay cả Đại Đế Tiên Vương cũng không cách nào chạm tới. Chỉ có Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh mới có thể chạm tới một góc nhỏ, thế nhưng vẫn không thể đi đến thế giới đó.
Giống như Phi Tiên Đế hay Chung Nam Thần Đế. Bọn họ đều là Đại Đế Tiên Vương đứng đầu mười ba châu nhưng bọn họ chỉ chạm tới một góc nhỏ, chỉ hiểu biết sơ sơ. Dù mạnh mẽ như bọn họ thì cũng không có cách đi đến thế giới đó. - Thật sự có thể giới như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Có người từng đến thế giới đó. Có lẽ kỷ nguyên của chúng ta chưa có ai đến đó, thế nhưng kỷ nguyên bị hủy diệt từng có người đến đó.
- Chỉ có chúa tể kỷ nguyên mới có thực lực đến đó sao?
Phi Tiên Đế Tử không khỏi rùng mình. Phụ thân hắn Phi Tiên Đế cùng ông ngoại hắn Chung Nam Thần Đế cũng rất mạnh thế nhưng vẫn không thể đi đến thế giới đó, như vậy người có thể đi đến thế giới đó sẽ khủng bố như thế nào. - Nếu không có cơ duyên, cưỡng cầu đi đến, e rằng ngay cả chúa tể kỷ nguyên cũng không thể!
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Muốn đi đến thế giới đó, cần cơ duyên, cũng cần thực lực, cuối cùng còn cần một viên đạo tâm.
Nói tới đây thì chỉ chỉ lồng ngực.
Lý Thất Dạ dừng một lát, mới nói:
- Bởi vậy, không có nhiều người đến được thế giới đó, ít nhất chưa nghe ai trong kỷ nguyên của chúng ta đến được. Theo ta thấy, kỷ nguyên của chúng ta có hắc ám bá chủ nhưng không thể đến đó, trừ khi bọn họ đột phá. Thế nhưng nếu như bọn họ đột phá thì sẽ không rụt cổ trong hắc ám mà sẽ giáng lâm từ lâu. - Thế giới đó như thế nào? Là thế giới của tiên nhân sao?
Phi Tiên Đế Tử tưởng tượng, thế giới khó tới như vậy, cuối cùng là thế giới như thế nào.
- Có lẽ... gần giống với thế giới của chúng ta. Thế nhưng... có tiên nhân hay không thì chưa biết được.
Lý Thất Dạ cười nói.
- Có tiên nhân thật sao!
Phi Tiên Đế Tử rung động. Phụ thân hắn Phi Tiên Đế, ông ngoại hắn Chung Nam Thần Đế đều là nhân vật mạnh mẽ nhất thế gian. Ngay cả bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy tiên nhân nên Phi Tiên Đế Tử cũng không tin thế gian có tiên nhân. Tiên nhân trong miệng thế gian chỉ là lời đồn bậy mà thôi. - Vậy phải xem ngươi định nghĩa tiên nhân như thế nào nữa.
Lý Thất Dạ nói.
Câu nói này làm Phi Tiên Đế Tử trầm mặc. Thế gian chưa ai từng nhìn thấy tiên nhân, ngay cả người kiến thức uyên bác như hắn cũng vậy. Muốn hắn định nghĩa tiên nhân... hắn cũng không biết nên định nghĩa như thế nào mới phải. - Đại nhân định nghĩa tiên nhân như thế nào?
Phi Tiên Đế Tử ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ, hỏi.
Lý Thất Dạ cười nhẹ, nói:
- Nếu ta định nghĩa tiên nhân thì sẽ là: một người không màn ngoại vật, chân chính bất tử bất diệt chính là tiên nhân. Những người khác, chỉ là ngụy tiên mà thôi. - Không màn ngoại vật, chân chính bất tử bất diệt.
Nghe Lý Thất Dạ định nghĩa như vậy, Phi Tiên Đế Tử rít lạnh. Thế gian này, có ai bất tử bất diệt, không có ai cả! Ít nhất trong ấn tượng của hắn không ai làm được như vậy.
Ngay cả Lý Thất Dạ cũng không bất tử bất diệt. Trước đây hắn bất tử bất diệt là nhờ vào Trường Sinh Thảo, hiện tại hắn không làm được như thế nữa. Tuy hắn đã giấu tử hồn thế nhưng cũng có ngày phải chết. Hơn nữa trên thế gian vẫn còn sức mạnh có thể tiêu diệt hắn.
Người bất tử bất diệt thật sự, không chỉ không chết mà còn không có thứ gì có thể tiêu diệt hắn. Bất tử bất diệt, quá kinh khủng.
- Thế gian... e rằng không có tiên nhân.
Sau khi nghe Lý Thất Dạ định nghĩa như vậy, Phi Tiên Đế Tử không khỏi cười khổ. E rằng không ai có thể bất tử bất diệt.
- Thế gian không có thần tiên.
Lý Thất Dạ cười nhẹ, nói:
- Thế nhưng... không ở thế gian thì khó nói. Không ở thế gian của chúng ta, có lẽ có ngụy tiên.
Nói tới đây, hắn không khỏi mỉm cười.
- Ngụy tiên ---
Phi Tiên Đế Tử không khỏi mở to hai mắt, hai mắt lập lòe ánh sáng.
- Là định nghĩa tiên nhân của mỗi người khác nhau.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Có lẽ, trong mắt người khác thì đó là tiên nhân, còn trong mắt ta thì chỉ là ngụy tiên mà thôi. Thế nhưng bất kể tiên nhân hay ngụy tiên, ít nhất không tồn tại ở thế gian của chúng ta! - Thế gian không có thần tiên!
Phi Tiên Đế Tử than nhẹ, cũng xác thực câu nói mà phụ thân hắn từng nói. Giống như Lý Thất Dạ nói, tiên nhân cũng vậy, ngụy tiên cũng thế, e rằng không tồn tại trên thế gian này. - Như vậy đại nhân đi thế giới không tồn tại ---
Phi Tiên Đế Tử nhìn Lý Thất Dạ, hỏi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói:
- Ngươi cảm thấy ta tới đó tìm kiếm tiên nhân? Suy nghĩ này không sai, dù sao ai cũng theo đuổi bất tử bất diệt.
- Đại nhân đã bất tử bất diệt, ta chỉ tò mò mà thôi.
Phi Tiên Đế Tử cười gượng, có chút lúng túng.
- Chân tiên cũng vậy, ngụy tiên cũng thế, có lẽ ở thế giới không tồn tại có chân tiên hoặc ngụy tiên.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta đi đến thế giới đó... cũng như ta từng nói, tạo bước ngoặc cho kỷ nguyên này, đồng thời, cũng muốn gặp tiên nhân.
- Ta không tưởng tượng được tiên nhân sẽ ra sao.
Phi Tiên Đế Tử cười khổ, nói.
- Tiên nhân ra sao... ta không biết. Nhưng ta biết, chung cực chinh chiến, có người sống sót trở lại.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Phi Tiên Đế Tử nhìn Lý Thất Dạ, nói:
- Ta biết, đại nhân là một ví dụ.
- Ngươi chỉ nói đúng một nửa.
Lý Thất Dạ mỉm cười lắc đầu, nói:
- Chẳng hạn như trong kỷ nguyên của chúng ta, trên thực tế ta không phải người duy nhất sống sót quay về từ chung cực chinh chiến.
- Còn có người sống sót quay về từ chung cực chinh chiến sao!
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Phi Tiên Đế Tử không khỏi giật mình.
- Không sai, còn có người sống sót quay về, ít nhất trước ta từng có, hơn nữa còn là kỷ nguyên của chúng ta.
Lý Thất Dạ nói chậm.
- Xem ra truyền thuyết là thật.
Phi Tiên Đế Tử hít lạnh, bởi vì hắn từng nghe phụ thân cùng ông ngoại nói tới truyền thuyết này. Khi đó Phi Tiên Đế cùng Chung Nam Thần Đế đều đoán có người sống sót quay về từ chung cực chinh chiến, nhưng sống sót quay về bằng cách nào thì người ngoài không biết. Thế nhưng, xác thật có khả năng này. - Vậy... vậy sống sót quay lại bằng cách nào?
Phi Tiên Đế Tử không sao nghĩ ra. Chung cực chinh chiến, sống sót quay về bằng cách nào.
- Ta không biết. Theo suy đoán của ta, trong kỷ nguyên của chúng ta nếu như muốn chiến đến cùng thì không ai có thể sống sót quay về, thế nhưng lại có người sống sót quay về, cho nên chung cực chinh chiến lần thứ nhất mới làm người khác nghi vấn. Chung cực chinh chiến lần đó, cuối cùng có ai tham gia, hoặc chỉ là một tấm mộc, có người muốn thăm dò.
Nói tới đây, hai mắt Lý Thất Dạ trở nên thâm thúy, cười lạnh lùng.
Lý Thất Dạ nói vậy làm trái tim Phi Tiên Đế Tử đập thình thịch. Chung cực chinh chiến lần thứ nhất là một bí ẩn. Theo đạo lý, mấy lần chung cực chinh chiến sau này không ai còn sống trở lại, ngoại trừ tồn tại bất tử bất diệt như Lý Thất Dạ. Nếu như có người sống sót quay về từ chung cực chinh chiến, như vậy rất có khả năng là quay về từ chung cực chinh chiến lần thứ nhất. - Chiến đến cùng ---
Phi Tiên Đế Tử thở dài, nói:
- Nếu chiến đến cùng thì e rằng không ai còn sống quay về.
Nói tới đây, Phi Tiên Đế không khỏi thất vọng. Biết bao kỷ nguyên hủy diệt, những nhân vật đó dù mạnh mẽ cách mấy nhưng nếu chiến đến cùng thì cũng không thể sống sót quay về. Phụ thân cùng ông ngoại của hắn cũng chiến đến cùng. Hắn hiểu phụ thân cùng ông ngoại của hắn, bọn họ tuyệt đối không phải là hạng người bỏ dở giữa chừng, cũng sẽ không làm đào binh. Vì vậy, chiến đến cùng, có thể tưởng tượng ra vận mệnh của phụ thân cùng ông ngoại. - Chuyện này cũng chưa chắc, không tính ngoại lệ như ta thì cũng có người chiến đến cùng, hơn nữa còn sống sót quay về.
- Chiến đến cùng mà vẫn sống sót quay về? Như vậy... có nghĩa chiến thắng sao?
Phi Tiên Đế Tử không khỏi phấn chấn, chuyện này mang tới hy vọng cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!