Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Vương Hàm trầm mặc, nhất thời không biết nên nói như thế nào mới thỏa đáng. Nàng biết Lý Thất Dạ đang kiểm tra nàng, cũng biết Lý Thất Dạ bất mãn năng lực của nàng. - Đạo thống truyền thừa, nên tránh tàn sát lẫn nhau.
Vương Hàm chỉ có thể nói nhẹ nhàng như thế.
Mặc dù Vương Hàm muốn có thành tựu thế nhưng nàng lại không phải là người đứng đầu cao nhất. Đừng nói Cuồng Đình đạo thống, ở Vương phủ nàng cũng không phải là người có quyền thế nhất, nàng cũng có lúc gò bó tay chân.
Ngày đó khi hoàng đế chưa đạo băng, hai phu thê bọn họ cùng nhau gánh vác đại cục. Thế nhưng việc cầm quyền không phải là chuyện dễ dàng gì, dù sao ai cũng thèm khát quyền điều khiển một đạo thống.
Khi hoàng đế còn sống, nàng là hiền nội trợ, là chống lưng mạnh mẽ nhất của hoàng đế. Chính nàng tập hợp sức mạnh của Vương phủ hết sức ủng hộ quyết định của hoàng đế.
Còn hoàng đế thì đối mặt với các thế lực ở Cuồng Đình đạo thống, tay cầm quyền bính, điều khiển chư hầu khắp nơi. Những năm gần đây, tuy hai phu thê bọn họ sống không dễ thở thế nhưng cũng coi như ổn định đại cục.
Nhưng bây giờ hoàng đế đạo băng, người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là hoàng hậu Vương Hàm, quyền hành trong tay nàng trở nên bất ổn. Hơn nữa, Vương phủ hy vọng cũng có người thay thế cầm quyền.
Dù sao Vương Hàm cũng là phận đàn bà, tuy năng lực của nàng rất giỏi, thực lực cũng rất mạnh thế nhưng nàng còn thiếu cái tính sát phạt quả đoán.
Lời vừa rồi của Lý Thất Dạ đã nói trúng điểm yếu của Vương Hàm. Nàng thật sự thiếu sát phạt quả đoán. Một khi quyền hành nơi tay, Vương Hàm muốn nắm chặt quyền hành thì cũng là một khiêu chiến cực lớn. - Nên tránh tàn sát lẫn nhau được xây dựng trên cơ sở đoàn kết, trên ra lệnh dưới chấp hành thì mới nên tránh tàn sát, bằng không thì chỉ là một câu nói suông. Nếu như ra lệnh không ai chấp hành thì trước tiên phải dẹp loạn nội bộ, dọn ra một con đường thì mới có thể triển khai hoài bão, mới có thể thi hành chính lệnh của ngươi hẳn hoi.
Vương Hàm mở miệng muốn nói, thế nhưng cuối cùng nàng chỉ thở dài một tiếng. Chiếu theo Lý Thất Dạ nói, như vậy trước tiên nàng phải tập hợp sức mạnh của Vương phủ, bởi vì sức mạnh của Vương phủ là chỗ dựa lớn nhất của nàng. Không có Vương phủ làm chỗ dựa thì rất khó giãn tay giãn chân.
Vấn đề là, trong Vương phủ lòng người hoang mang. Trước đây nàng có thể tập hợp sức mạnh của Vương phủ là bởi vì hoàng đế còn sống nên Vương phủ mới vô điều kiện ủng hộ hai phu thê bọn họ tháo gỡ cục diện. Thế nhưng hôm nay hoàng đế đạo băng, trong Vương phủ có lão tổ hi vọng để người khác lên cầm quyền, cũng là nguy cơ hiện nay của Vương Hàm.
Vương Hàm trầm mặc. Sau khi nàng rửa chân xong thì bắt đầu xoa bóp, bàn tay mềm mại đấm nhẹ lên hai chân, giúp Lý Thất Dạ thư giãn gân chân.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
- Ngươi tính như thế nào?
Nhìn Vương Hàm xoa bóp chân, Lý Thất Dạ nói khẽ.
Từ trước tới nay Lý Thất Dạ chưa từng bạc đãi người hiệu trung với mình. Dù sao trong mắt Lý Thất Dạ thì những người khác ở Cuồng Đình đạo thống chỉ là người qua đường A, người qua đường B mà thôi. Vương Hàm đi đầu hiệu trung với hắn, nếu cần thiết thì hắn cũng vui vẻ giúp chút sức lực.
Vương Hàm do dự một hồi, cuối cùng nàng ngước nhìn Lý Thất Dạ, nói khẽ:
- Kính xin công tử chỉ đường sáng.
Lúc này Vương Hàm cũng gọi Lý Thất Dạ là "công tử".
Lý Thất Dạ vươn ngón tay, nâng chiếc cằm vừa tinh xảo vừa xinh đẹp của Vương Hàm. Đôi môi của nàng như lửa, tươi đẹp không gì sánh bằng, đôi môi mềm mại đỏ gấc tựa như có thể cắn chảy mật ngọt. - Ngươi tin ta không?
Lý Thất Dạ nâng cằm Vương Hàm, thoạt nhìn như đang bỡn cợt thế nhưng lại không hề có vẻ ngã ngớn mà rất tự nhiên, rất thoải mái, thấy thích thì làm, hoàn toàn không có cảm giác cợt nhả, không có cảm giác hèn mọn. - Tin.
Vương Hàm nói không chút do dự. Nàng tin tưởng Lý Thất Dạ một cách vô lý. Từ khoảnh khắc nàng bị Lý Thất Dạ chinh phục thì nàng đã tin tưởng Lý Thất Dạ vô điều kiện, tin tưởng Lý Thất Dạ mà không chút nghi ngờ. Người khác có lẽ hoài nghi Lý Thất Dạ thế nhưng nàng lại tin tưởng Lý Thất Dạ mà không chút nghi ngờ.
Lý Thất Dạ mỉm cười, từ từ nhắm mắt lại, không nói không rằng.
Vương Hàm cũng không nói chuyện, không hề rặn hỏi mà chỉ xoa vai Lý Thất Dạ, giúp hắn thư giãn gân cốt.
Được mỹ nhân hầu hạ rất thoải mái, rất hưởng thụ. Mỹ nhân dùng sức rất vừa vặn, làm con người ta thoải mái, cảm giác tuyệt diệu làm con người ta mê muội.
- Con đường của ngươi không khó đi.
Mãi lâu sau Lý Thất Dạ mới nói chậm:
- Đầu tiên phải suy xét thật kỹ, sau đó thì buông tay thực hiện, như vậy là được, trời sẽ không sụp xuống đâu.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Vương Hàm ngạc nhiên một hồi, sau đó cẩn thận nghiền ngẫm câu nói này của Lý Thất Dạ, lĩnh hội thâm ý của câu nói này.
Sau đó, Vương Hàm vẫn không nói chuyện, bóp vai Lý Thất Dạ chầm chậm. Còn Lý Thất Dạ thì nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lý Thất Dạ mới nói:
- Ngày mai ta xuất cung đến Kiêu Hoành thương hành một chuyến.
- Ta đi theo công tử.
Vương Hàm nói khẽ, giọng nói cực kì ôn nhu, uyển chuyển như nước mùa xuân, làm người ta cảm thấy rất thoải mái.
Lý Thất Dạ không phản đối mà chỉ nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.
Ngày hôm sau Lý Thất Dạ rời khỏi hoàng cung đi đến Kiêu Hoành thương hành. Lý Thất Dạ muốn tới Kiêu Hoành thương hành ngoại trừ muốn mua một ít thứ ra thì hắn còn muốn nghe ngóng một vài tin tức từ Kiêu Hoành thương hành.
Lúc Lý Thất Dạ lên đường, Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh cũng đi theo. Ngoài ra hoàng hậu Vương Hàm cũng tới rất sớm, bên cạnh nàng không có tùy tùng, hơn nữa Vương Hàm còn giả trang thành một tên sai vặt, che dấu hình dạng, làm người ngoài không thể nhận ra.
Bởi vì lúc này đại cục chưa ổn định nên Vương Hàm không dám tùy tiện xuất đầu lộ diện, cho nên nàng che dấu hình dạng của mình.
- Đi thôi.
Lý Thất Dạ không hề phán xét cách ăn mặc của Vương Hàm mà chỉ nói thờ ơ.
Lý Thất Dạ không đi xe ngựa, cũng không phi hành mà là cuốc bộ. Hắn rời khỏi hoàng cung từng bước một, giống như đang tham quan cảnh đẹp ở hoàng cung, giống như đang đi dạo nhàn nhã, vô cùng ung dung.
Dương Thăng Bình không hiểu vì sao Lý Thất Dạ lại cuốc bộ rời khỏi hoàng cung, lại lãng phí thời gian tới như vậy, thế nhưng hắn không dám nhiều lời.
Vương Hàm nhìn Lý Thất Dạ bước từng bước một rời khỏi hoàng cung, mỗi bước chân dường như đang đo đạc đại địa. Vương Hàm rùng mình, tuy nàng không nhìn thấu ảo diệu thế nhưng nàng có thể nhận rõ một chuyện, Lý Thất Dạ đang đo đạc toàn bộ hoàng cung.
Sau khi đi hơn một nửa hoàng cung, Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Đạo thống sa sút quá. Năm đó khi Cuồng Đình đạo thống còn ở Tiên Thống giới thì ngông cuồng tự đạo biết mấy. Đạo thống khổng lồ như thế mà bây giờ kiếm một Chân Thần có thể đăng thiên cũng khó thì nói gì tới chuyện bất hủ.
Lý Thất Dạ nói như thế, Dương Thăng Bình cùng Chu Tư Tĩnh tương đối bình thản. Dương Thăng Bình không biết nhiều về nội tình của Cuồng Đình đạo thống, còn Chu Tư Tĩnh thì càng biết ít hơn.
Nhưng hoàng hậu Vương Hàm thì khác. Vừa nghe nói vậy, nàng không khỏi rít lạnh, ởi vì Lý Thất Dạ đã nói toạt nội tình của Cuồng Đình đạo thống. Dường như trong mắt hắn, Cuồng Đình đạo thống không có bất cứ bí mật gì.
Phải biết, chỉ có những người quan trọng trong Cuồng Đình đạo thống mới biết Cuồng Đình đạo thống có bao nhiêu cao thủ. Còn cấp bậc Chân Thần, nhất là cấp độ đăng thiên thì phải cỡ thân phận như nàng mới biết rõ.
Dù sao người ngoài không thể nhìn thấy lão tổ cấp bậc này, cùng lắm chỉ có thể suy đoán một hai. Thế nhưng Lý Thất Dạ chỉ đo đạc hoàng cung một lát thì đã biết rõ thực lực của Cuồng Đình đạo thống, thật là kinh khủng biết mấy.
Vương Hàm không khỏi run rẩy, càng thấy tâm phục khẩu phục, thần phục Lý Thất Dạ sát đất.
- Nói khoác không biết ngượng!
Ngay khi Lý Thất Dạ nói như thế thì gần đó có tiếng hừ quở trách.
Chỉ thấy một người thanh niên kéo một con tuấn mã định rời khỏi hoàng cung. Người thanh niên này mặc áo hình trăn, hai mắt sáng lạnh, trên người cuồn cuộn chân khí, vừa nhìn thì đã biết ngay là một cao thủ.
Người thanh niên này vừa vặn đi ngang qua, đang định rời khỏi hoàng cung nhưng nghe Lý Thất Dạ nói năng ngông cuồng như thế thì hừ quở trách, hắn quát lạnh:
- Tiểu tử, sâu kiến mà cũng dám nhận xét đại thụ! Cuồng Đình đạo thống mạnh mẽ biết mấy, há để nhà ngươi phỏng đoán!
Nhưng Lý Thất Dạ thì chẳng thèm quan tâm tới người thanh niên này mà cứ đi thẳng.
- Tiểu tử, nhà ngươi tên gì?
Thấy Lý Thất Dạ ngó lơ mình, thái độ coi rẻ này làm hắn khó chịu, quát lạnh:
- Bành Uy Cẩm ta muốn xem thử xem ngươi là thần thánh phương nào, lại dám to mồm phét lác như thế.
Thế nhưng Lý Thất Dạ càng đi càng xa, căn bản không quan tâm tới hắn.
Người thanh niên này giận dữ, muốn đuổi theo, thế nhưng Dương Thăng Bình lại cản người thanh niên này, hắn nói:
- Bành thiếu chủ, xin chớ hiểu lầm, vị công tử này là khách quý.
Dương Thăng Bình ít nhiều gì cũng là một nhân vật. Tuy rằng bối cảnh của hắn thấp kém thế nhưng Chân Hào không phải là hư danh, chuyện gì nên làm thì hắn sẽ làm.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!