TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Bá
Chương 3089: Trân Bảo Các (hạ)

- Đây không phải là thiết kiếm của Tán Vân Chân Thần sao? Đây là bảo khí chân ngã của hắn mà.

Khi đang thưởng thức bảo vật, Dương Thăng Bình nhận ra một thanh kiếm, không khỏi giật mình thốt:

- Tại sao Tán Vân Thiết Kiếm lại ở chỗ này?

- Đây là bảo vật trấn gia của Tán Vân thế gia.

Vương Hàm nhìn theo, cũng bất ngờ. Bởi vì Tán Vân thế gia là một bàng chi lớn của Cuồng Đình đạo thống, gia tộc của bọn họ từng là rường cột của Cuồng Đình đạo thống. - Các vị đạo hữu nói không sai, đây đúng là Tán Vân Thiết Kiếm, bảo vật trấn gia của Tán Vân thế gia. Kiếm này là thiết trắng trải qua thiên chuy bách luyện, luyện thành chân thiết, cuối cùng tế thành kiếm chân ngã.

Điếm tiểu nhị Trân Bảo các nói:

- Kiếm này được gia chủ Tán Vân thế gia gởi bán nơi này, không biết mấy vị đạo hữu có hứng thú hay không?

Chân ngã bảo khí là dùng chân thiết thiên chuy bách luyện mà luyện, rồi dùng chân ngã để tế. Gọi nó là chân ngã bảo khí là bởi vì nó phù hợp với sức mạnh của chân ngã nhất, nó có thể phát huy uy lực của chân khí tới mức lớn nhất.

Bảo vật không phải chân khí thì bị thế nhân gọi là đạo ngoại kỳ binh.

Nghe điếm tiểu nhị Trân Bảo các nói vậy, Vương Hàm thở dài. Cuồng Đình đạo thống chìm nổi ngàn năm, tông môn thế gia trong đạo thống chìm nổi là lẽ bình thường. Rất nhiều tông môn thế gia từng là rường cột của Cuồng Đình đạo thống, thậm chí nắm giữ đại quyền Cuồng Đình đạo thống, thế nhưng cuối cùng vẫn suy sụp, thậm chí là diệt vong.

Điều đáng mừng duy nhất đó là tuy có rất nhiều tông môn thế gia chìm chìm nổi nổi, thậm chí diệt vong, thế nhưng Cuồng Đình đạo thống vẫn còn. Chỉ cần đạo nguyên năm đó Cuồng Tổ lưu lại vẫn còn, vẫn không khô héo thì Cuồng Đình đạo thống cũng còn tồn tại trên thế gian, chỉ khác mạnh hay yếu mà thôi.

Chính vì vậy rất nhiều Chân Đế cố gắng cả đời, muốn khai sáng đạo nguyên. Chỉ khi ngươi trở thành thủy tổ thì dấu vết của ngươi, đạo thống của ngươi mới có thể tiếp tục truyền thừa. Bằng không, dù ngươi mạnh mẽ cách mấy, kinh diễm cách mấy, thiên phú cách mấy, nhưng nếu ngươi không khai sáng đạo nguyên, trở thành thủy tổ thì một ngày nào đó sẽ bị vùi dập bên trong dòng chảy thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Cũng giống như Cuồng Đình đạo thống từng có nhiều Chân Đế, thế nhưng chẳng mấy người để hậu nhân ghi nhớ. Ở trong đạo thống như thế này, có rất nhiều người còn chẳng nhớ tổ tiên Chân Đế của mình là ai, thế nhưng mọi người đều biết cội nguồn của Cuồng Đình đạo thống --- Cuồng Tổ!

Nhìn Tán Vân Thiết Kiếm, Dương Thăng Bình thở dài, trong lòng buồn bã, có phần đồng bệnh tương liên.

Thử nghĩ mà xem, một thế gia, một môn phái, ngay cả bảo vật trấn gia cũng lấy ra bán thì cũng do bị dồn ép tới mức đường cùng mà thôi.

Giống như Đại Kiếm môn cũng từng là ruồng cột của Cuồng Đình đạo thống, từng lập xuống không ít công lao hãn mã, thế nhưng cuối cùng cũng như nước sông cạn dần qua ngày, không cứu nổi hướng suy tàn. Khi Đại Kiếm môn lụn bại cũng từng cầm cố không ít bảo vật trong tông môn đổi thành chân tệ, hy vọng quật khởi, thế nhưng cuối cùng cũng không thành công.

Khi Vương Hàm cùng Dương Thăng Bình cảm khái, ánh mắt của Lý Thất Dạ tập trung vào một viên nham thạch. Viên nham thạch này thoạt nhìn giống như một cục gạch cũ, giống như dở ra từ một ngôi miếu cổ nào đó. Thế nhưng nó lại không giống nhân công điêu khắc, dường như sinh ra đã vậy.

Nhìn viên nham thạch này, Lý Thất Dạ híp mắt hỏi rằng:

- Các ngươi lấy viên nham thạch này ở đâu?

- Thứ này không biết xuất xứ cụ thể, là do một lão gia tộc cầm cố. Bọn họ nói viên đá này tới từ Tiên Thống giới, được tổ tiên bọn họ cất giữ, bên trong ẩn giấu bí mật kinh thiên, thế nhưng bọn họ không thể mở ra. Viên nham thạch này trải qua Cửa hàng Kiêu Hoành giám định thì xác định nó thật sự tới từ Tiên Thống giới, thế nhưng có ẩn giấu bí mật kinh thiên hay không thì chúng ta không dám hứa. Vì vậy viên nham thạch này chỉ tính là gởi bán chứ không phải thương phẩm của chúng ta.

Điếm tiểu nhị Trân Bảo các nói.

Nghe vậy, Vương Hàm cùng Dương Thăng Bình không khỏi chấn động. Đồ vật này từ Tiên Thống giới truyền xuống, e rằng là một món tiên vật ghê gớm.

Vương Hàm, Dương Thăng Bình chỉ biết tới Tiên Thống giới qua truyền thuyết chứ chưa từng đi tới Tiên Thống giới. Đừng nói Tiên Thống giới, ngay cả Đế Thống giới cũng chưa từng đi.

Nếu như Cuồng Đình đạo thống không sa sút, như vậy Cuồng Đình đạo thống của bọn họ là một đạo thống ở Tiên Thống giới, bọn họ cũng là thành viên của Tiên Thống giới. Đáng tiếc, chỉ là nếu như mà thôi.

Đám người Vương Hàm không khỏi quan sát viên nham thạch này thật kỹ, nhưng bất kể bọn họ quan sát như thế nào thì cũng không nhìn ra bên trong viên nham thạch này ẩn giấu bí mật gì.

Thế nhưng Trân Bảo các có nhiều bảo vật như vậy nhưng Lý Thất Dạ không hề nhìn lâu. Nhưng viên nham thạch không hề bắt mắt này lại thu hút Lý Thất Dạ nhiều tới như vậy, chứng tỏ viên nham thạch thoạt nhìn bình thường này tuyệt đối bất phàm.

Lý Thất Dạ quan sát viên nham thạch này hồi lâu, lòng có cảm ngộ. Đối với người có đạo tâm như hắn, cảm ngộ là chuyện rất khó, dù sao thứ có thể xúc động hắn không nhiều. Nếu như có thứ xúc động hắn, như vậy hoặc là thứ gì đó rất kinh thiên, hoặc là thứ gì đó có duyên với hắn. - Lấy ra xem thử.

Lý Thất Dạ nói với điếm tiểu nhị.

Điếm tiểu nhị cũng không xem thường Lý Thất Dạ, nghe Lý Thất Dạ nói vậy thì lấy ngay viên nham thạch ra khỏi quầy.

- Ta muốn viên nham thạch này, bao nhiêu tiền hả, ta muốn mua.

Ngay khi điếm tiểu nhị định giao viên nham thạch này cho Lý Thất Dạ thì một giọng nói đánh gãy động tác của hắn.

Thình lình đòi mua viên nham thạch này, điếm tiểu nhị Trân Bảo các dừng tay, nhìn Lý Thất Dạ. Dù sao có người muốn mua thương phẩm, bọn họ không có lý do không bán.

Một người trẻ tuổi đi lại, là thiếu chủ Bành gia trang Bành Uy Cẩm, từng va chạm với Lý Thất Dạ hai lần, rất ngứa mắt Lý Thất Dạ, lòng hận Lý Thất Dạ.

Bây giờ thấy Lý Thất Dạ thấy hứng thú với viên nham thạch này, hắn không nói hai lời, đòi mua viên nham thạch này ngay. Hắn muốn gây khó dễ Lý Thất Dạ!

- Bành thiếu chủ, đừng làm quá phận.

Vương Hàm trầm giọng nói:

- Lui một bước, trời cao biển rộng!

- Một gã sai vặt thôi mà cũng dám nói chuyện với ta?

Bành Uy Cẩm liếc Vương Hàm, cười lạnh, nói với điếm tiểu nhị:

- Thứ này bao nhiêu, đóng gói cho ta!

Nói xong, khinh thường nhìn Vương Hàm.

- Hồi công tử, nham thạch này 130 vạn chân tệ Thánh cảnh.

Điếm tiểu nhị Trân Bảo các nói.

- 130 vạn thì 130 vạn, bổn đại gia muốn! Cho dù chỉ là một viên đá vụn, đại gia cũng cao hứng.

Nghe giá này, Bành Uy Cẩm cũng đau lòng, giá này cực kỳ đắt. Thế nhưng nói cũng nói rồi, vì không mất mặt, hắn phải cắn răng mua viên nham thạch này.

Tuy Bành Uy Cẩm đau lòng thế nhưng hắn cũng đoán chừng Lý Thất Dạ không thể lấy ra được nhiều tiền như vậy để mua viên nham thạch này, cho nên hắn chắc chắn mua được viên nham thạch này. Tuy xài nhiều tiền như vậy chỉ để mua một viên nham thạch, làm người ta đau lòng, thế nhưng con người tranh nhau một hơi, cái hắn muốn là xả giận, để lòng dễ chịu.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

| Tải iWin