Đối với tu sĩ, nhất là cường giả... họ rất khó trúng độc, nhất là khi mạnh tới cấp độ lão tổ thì càng trở nên bách độc bất xâm. Coi như trúng độc, nếu như kịch độc quá mạnh thì bọn họ có thể hủy diệt cơ thể của mình, chân mệnh trốn khỏi túi da, qua đó thoát khỏi kịch độc.
Chỉ cần chân mệnh vẫn còn thì còn có thể tái tạo thân thể, chỉ là bị thương nặng nề, nhưng không có nguy hiểm tính mạng.
Thế nhưng tình trạng của Dương trưởng lão thì khác. Hắn bị kịch độc khóa chặt, chân mệnh của hắn bị nhốt trong cơ thể. Lúc này hắn muốn từ bỏ cơ thể cũng không thể làm được, chân mệnh cùng cơ thể phải cùng chết cùng sống. Nếu không thì hắn đã từ bỏ cơ thể của mình để chân mệnh chạy trốn từ lâu rồi. - Trưởng lão yên tâm, độc của Quỷ Ngao Sắt tuy rằng hung mãnh thế nhưng cũng không thể làm khó được ta.
Hoàng Quyền Uy vô cùng tự tin, nói rằng:
- Không tới nửa ngày, ta chắc chắn chữa khỏi bệnh cho trưởng lão.
- Tốt quá, tốt quá, như vậy làm phiền hiền chất, hiền chất chính là quý nhân của ta.
Nghe có thể được cứu, Dương trưởng lão không khỏi hưng phấn.
- Bây giờ kết luận còn hơi sớm.
Thấy Hoàng Quyền Uy kết luận như vậy, Lý Thất Dạ lắc đầu, nhắc nhở hắn.
- Nói như vậy sư huynh có cao kiến khác sao.
Hoàng Quyền Uy nhìn Lý Thất Dạ, không hề khách khí nói rằng:
- Nếu như sư huynh có cao kiến thì ta xin rửa tai lắng nghe.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
- Loại độc này rất xảo quyệt, ngươi cân nhắc thêm chút nữa cũng không muộn.
Lý Thất Dạ chỉ nói hời hợt.
- Đối với sư huynh mới như vậy thôi.
Hoàng Quyền Uy cười lạnh, nói rằng:
- Đối với Độc Vương ta, Quỷ Ngao Sắt chỉ là một loại độc cỏn con mà thôi. Vung tay là khỏi, cần gì phải suy nghĩ thêm.
- Ông già này tin tưởng độc thuật của hiền chất. Cứ ra tay đi, tránh đêm dài lắm mộng.
Dương trưởng lão cũng nói.
Theo Dương trưởng lão thấy, so với Độc Vương Hoàng Quyền Uy thì tên tiểu bối vô danh Lý Thất Dạ không đáng tin tưởng.
- Sư muội cảm thấy ý kiến của vị sư huynh này như thế nào?
Hoàng Quyền Uy cố tình khoe mẽ trước mặt Mục Nhã Lan, dáng dấp nghe lời Mục Nhã Lan răm rắp.
- Sư muội cảm thấy còn cần suy nghĩ thêm không?
Mục Nhã Lan nhìn Lý Thất Dạ một lát, sau đó gật đầu với Hoàng Quyền Uy:
- Vậy thì làm phiền Hoàng đạo huynh.
So với Lý Thất Dạ thì Mục Nhã Lan vẫn tin tưởng độc thuật của Hoàng Quyền Uy hơn. Dù sao nàng không biết gì về Lý Thất Dạ cả, nàng không dám mạo hiểm.
- Tốt lắm, ta ra tay đây.
Hoàng Quyền Uy không cưỡng nổi đắc ý mỉm cười, nhìn Lý Thất Dạ, dáng vẻ dương oai.
Lúc này, Hoàng Quyền Uy lấy ra túi đựng độc của mình, nói với Dương trưởng lão:
- Trưởng lão, có thể hơi đau đớn, ngươi phải chịu đựng một lát.
- Hiền chất cứ yên tâm, bộ xương già này của ta vẫn còn chịu khổ được.
Dương trưởng lão vội nói.
Hoàng Quyền Uy lấy ra một bình thuốc cao, bôi lên vết thương của Dương trưởng lão. Dương trưởng lão lập tức cảm thấy mát mẻ, cảm giác nóng rát đau đớn biến mất ngay lập tức. - Thứ này của hiền chất quả là linh dược. Mấy ngày nay ta bị kịch độc này hành hạ khó chịu, bây giờ hiền chất xoa linh dược lên, mọi đau đớn đều biến mất.
Dương trưởng lão ngạc nhiên.
- Đây là Hắc Ngọc Bách Độc Cao do tự tay ta luyện chế. Nếu là độc dược bình thường, chỉ cần xoa thuốc cao này thì sẽ bị hóa giải ngay tức khắc.
Hoàng Quyền Uy nói.
- Hoàng đạo huynh có thể luyện ra Hắc Ngọc Bách Độc Cao?
Mục Nhã Lan cũng giật mình.
Bởi vì Hắc Ngọc Bách Độc Cao đã thất truyền từ lâu, Trường Sinh cốc chỉ có tàn quyển mà thôi. Bởi vì các đời đệ tử Trường Sinh cốc không am hiểu độc thuật nên rất ít người nghiên cứu thứ này. - Đúng vậy, ta lật hết sách cổ, cuối cùng tu bổ được phương pháp luyện chế Hắc Ngọc Bách Độc Cao, giúp ta luyện được một hộp Hắc Ngọc Bách Độc Cao, có thể hóa giải bách độc.
Nhìn thấy Mục Nhã Lan giật mình, Hoàng Quyền Uy vô cùng hưởng thụ, lòng hư vinh được thỏa mãn.
- Độc thuật của Hoàng đạo huynh thật đúng là thiên hạ vô đối.
Mục Nhã Lan khen nhẹ.
- Nào có, nào có, so với y thuật của sư muội, ta còn thua kém rất nhiều.
Được Mục Nhã Lan khen, Hoàng Quyền Uy cảm thấy lâng lâng, tâm thần thoải mái.
Thế nhưng, tuy Hắc Ngọc Bách Độc cao rất lợi hại thế nhưng tay của Hoàng Quyền Uy không hề rãnh. Hắn lấy ra từng cây ngân châm đâm vào yếu huyệt của Dương trưởng lão. - Lên ---
Hoàng Quyền Uy quát mạnh, ngân châm của hắn tỏa sáng. Dưới sức mạnh của hắn thôi thúc, chỉ thấy toàn thân Dương trưởng lão xuất hiện từng luồng tuyến đen. Đó đều là kịch độc trong người Dương trưởng lão.
Lúc này, cơ thể Dương trưởng lão co giật một hồi. Rất hiển nhiên, quá trình này hết sức đau đớn, thế nhưng hắn vẫn chịu đựng được, một hề kêu rên tiếng nào.
Bị sức mạnh của Hoàng Quyền Uy xua đuổi, những luồng tuyến đen hội tụ về lồng ngực. Khi tất cả độc dư bị Hoàng Quyền Uy ép tới lồng ngực thì Hoàng Quyền Uy ra tay chớp nhoáng, tưng cây ngân châm đâm chính xác lên ngực, từng cây ngân châm nháy mắt khóa chặt tất cả kịch độc ở lồng ngực.
Lúc này, Hắc Ngọc Bách Độc Cao mà Hoàng Quyền Uy bôi lên vết thương bắt đầu có tác dụng, vết thương bắt đầu trắng dần, từng sợi sương mù bốc lên, kịch độc ở vết thương đang được hóa giải.
Lúc này mình mẩy Dương trưởng lão ướt đẫm, thế nhưng lại cảm thấy rất thoải mái. Hắn cảm thấy như có cây đinh trong người được nhổ ra.
- Độc thuật của hiền chất đúng là độc nhất vô nhị, trục xuất kịch độc trong người ta dễ như ăn cháo, xin bội phục.
Dương trưởng lão hưng phấn.
- Nào có... chỉ là bức kịch độc ẩn núp trong cơ thể trưởng lão ra ngoài mà thôi. Muốn hóa giải kịch độc của trưởng lão, cần phải dùng tới linh dược khác.
Hoàng Quyền Uy nói khiêm tốn, thế nhưng vẻ mặt lại có vẻ đắc ý.
- Hiền chất vừa ra tay, thuốc tới bệnh trừ.
Dương trưởng lão cười giãn mày giãn miệng. Kịch độc này đã dằn vặt hắn được một thời gian rồi, mắt thấy có thể giải trừ, hắn không cao hứng mới là lạ.
- Trưởng lão, xin nhẫn nhịn thêm một lát. Bước kế tiếp sẽ rất đau đớn.
Lúc này, Hoàng Quyền Uy lấy ra một bình thuốc.
- Chai thuốc này của ngươi mà mở ra, sợ rằng sẽ lấy mạng của hắn.
Khi Hoàng Quyền Uy muốn ra tay thì Lý Thất Dạ lên tiếng nhắc nhở.
Lý Thất Dạ nói vậy lập tức thu hút chú ý của Hoàng Quyền Uy, ngay cả Mục Nhã Lan cũng nhìn hắn vài lần.
- Hừ, khoác lác không biết ngượng. Thuốc này của ta có thể giải kịch độc của hắn, làm sao lấy mạng hắn đượ chứ, ngươi đừng ngậm máu phun người.
Hoàng Quyền Uy lạnh mặt, ánh mắt sắc bén, hùng hổ dọa người.
- Hoàng hiền chất đang cứu mạng ta, làm sao lại lấy mạng ta chứ, đừng có nói bậy.
Dương trưởng lão cũng không vui. Nếu như Lý Thất Dạ không phải là thủ tịch đệ tử thì hắn đã quát mắng lâu rồi.
- Lăng băm hại người.
Lý Thất Dạ nói hời hợt.
- Nói như vậy là sao?
Mục Nhã Lan nhìn kỹ Lý Thất Dạ, nói chậm.
- Hốt thuốc đúng bệnh, bằng không là lấy mạng của người khác.
Lý Thất Dạ cười hời hợt.
- Hừ, hốt thuốc đúng bệnh gì chứ?
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!