Hoàng Quyền Uy bất mãn, gầm thét:
- Dương trưởng lão trúng kịch độc của Quỷ Ngao Sắt, loại độc này sinh ở miệng núi lửa, trong độc có chân hỏa, có thể thiêu cháy kinh mạch. Linh dược này của ta là băng liên trăm tuổi kết hợp với Trầm Thủy Băng Tinh cùng các loại thuốc giải độc cực hàn. Thuốc này của ta có thể trung hòa kịch độc của Quỷ Ngao Sắt. Nếu như đây không phải là hốt thuốc đúng bệnh thì cái gì mới là hốt thuốc đúng bệnh! - Hoàng đạo huynh nói rất có lý.
Mục Nhã Lan gật đầu, nhìn Lý Thất Dạ nói:
- Sư huynh có cao kiến gì không?
- Đúng vậy, hiền chất, ông lão này tin tưởng độc thuật của ngươi. Đừng nghe người ta nói bậy nói bạ, xin mời hiền chất ra tay.
Dương trưởng lão cũng hết sức bất mãn Lý Thất Dạ.
- Nếu như Dương trưởng lão đã đồng ý thì xin mời Hoàng đạo huynh ra tay.
Mục Nhã Lan nói với Lý Thất Dạ:
- Trị thương cứu người, sư huynh đừng quấy rầy hắn.
Mục Nhã Lan không có ác ý với Lý Thất Dạ, nàng chỉ hy vọng lúc Hoàng Quyền Uy cứu người có thể tập trung, không bị người khác quấy rầy.
Lý Thất Dạ chỉ cười, không nói thêm gì nữa. Còn Phạm Diệu Chân vừa rồi ra sức tâng bốc Lý Thất Dạ bỗng im thinh thít, dáng dấp xem trò vui.
- Trưởng lão, ta ra tay đây.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Lúc này, Hoàng Quyền Uy quát mạnh một tiếng, thần thái nghiêm túc.
- Hiền chất cứ ra tay.
Dương trưởng lão cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Hoàng Quyền Uy mở bình thuốc, vẩy linh dược trong bình lên vết thương trên lồng ngực Dương trưởng lão. Chỉ nghe "xì xèo", khói xanh bốc lên, giống như có thứ gì đó bị thiêu cháy.
Dương trưởng lão thắt chặt cổ họng, đau đớn tới mức khuôn mặt vặn vẹo. Trong giây lát, hắn chảy đầy mồ hôi lạnh. Rất hiển nhiên, quá trình hóa giải kịch độc hết sức đau đớn. Thế nhưng hắn vẫn cắn chặt hàm răng, không kêu rên tiếng nào. Tiếng "xì xèo" vang lên không ngừng. Hoàng Quyền Uy lần lượt vẩy linh dược lên vết thương, màu tím đen trên miệng vết thương ngày càng nhạt. Cuối cùng khi tất cả màu tím đen đều biến mất, linh dược của Hoàng Quyền Uy đã hóa giải hết kịch độc của Dương trưởng lão.
Cuối cùng vết thương chảy máu đỏ tươi. Lúc này Hoàng Quyền Uy cất linh dược, thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói:
- Xong rồi, chờ thêm lát nữa thì trưởng lão có thể xuống giường.
Lúc này, Dương trưởng lão cũng thở dài thậm thượt. Lâu sau, hắn mới lấy lại bình tĩnh, cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
- Hiền chất đúng là diệu thủ hồi xuân. Ân cứu mạng này, lão đây vô cùng cảm kích.
Sau khi kịch độc được giải, Dương trưởng lão cực kỳ hưng phấn, bò dậy ôm quyền nói.
- Độc thuật của Hoàng đạo huynh để ta mở mang tầm mắt.
Mục Nhã Lan khen:
- Kịch độc của trưởng lão đã được giải, ta cũng yên tâm rồi.
- Có thể phân ưu với sư muội là niềm vinh hạnh của ta.
Hoàng Quyền Uy vui vẻ rạo rực.
Mục Nhã Lan gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày nay nàng không có cách giải trừ kịch độc của Dương trưởng lão. Bây giờ kịch độc của Dương trưởng lão đã được hóa giải, nàng coi như yên lòng. - Không biết sư huynh có gì chỉ giáo đây?
Hoàng Quyền Uy bễ nghễ nhìn Lý Thất Dạ. Sau khi hóa giải kịch độc của Dương trưởng lão, hắn hết sức tự tin, lại càng không coi thủ tịch đại sư huynh ra gì.
Hoàng Quyền Uy hùng hổ dọa người, Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười.
- Độc thuật là một môn kỳ thuật tinh thâm, không phải thứ rác rưởi nào cũng có thể tinh thông.
Hoàng Quyền Uy thấy Lý Thất Dạ không nói không rằng, tưởng rằng sợ mình, cười lạnh nói rằng:
- Thiên hạ ngày nay, nếu bàn độc thuật thì có mấy người có thể so sánh với Độc Vương ta chứ. Dám khoác lác trước mặt ta, đúng là múa rìu qua mắt thợ, không tự lượng sức mình.
Hoàng Quyền Uy nói vậy chẳng khác gì chỉ vào mũi Lý Thất Dạ mắng chửi. Thế nhưng Lý Thất Dạ tốt tính lạ thường, không hề tức giận, chỉ bình tĩnh đứng đó.
- A ---
Ngay khi Hoàng Quyền Uy vừa dứt lời thì Dương trưởng lão kêu thảm thiết, hắn lập tức ngã sấp lên giường, thân thể co quắp.
- A ---
Dương trưởng lão kêu thảm thiết. Vừa rồi khi giải độc hết sức đau đớn nhưng hắn vẫn cắn chặt hàm răng không kêu rên tiếng nào. Thế nhưng bây giờ lại không ngừng kêu thảm, có thể thấy đau đớn dữ dội tới dường nào. - Trưởng lão ---
Dương trưởng lão đột nhiên ngã sấp lên giường, Mục Nhã Lan cùng mọi người đều giật mình.
Dương trưởng lão nằm trên giường không ngừng co quắp, sắc mặt tái mét. Trong giây lát, thân thể của hắn bốc lên sương mù. Đáng sợ nhất là cơ thể hắn tỏa ra một loại khí lạnh, loại khí lạnh này sẽ khiến những người tới gần cảm thấy lạnh giá bức người. - Tại sao lại như vậy chứ.
Hoàng Quyền Uy vừa rồi còn dương dương tự đắc bỗng ngây người. Hắn không biết chuyện này là sao.
Trong nháy mắt, Mục Nhã Lan ra tay như thiểm điện, nháy mắt niêm phong yếu huyệt toàn thân hắn. Nàng nhanh chóng đút một viên Cứu Tâm Đan vào miệng hắn, bảo vệ tâm mạch cùng chân mệnh của hắn. - Cứu... cứu... cứu ta...
Sau khi được Mục Nhã Lan ra tay cứu giúp, Dương trưởng lão coi như tỉnh hồn lại. Thế nhưng cũng đã thoi thóp, sau khi nói xong câu này thì hắn không thể nói thêm gì nữa, mình mẩy co quắp, khí lạnh ngày một mạnh hơn.
Lúc này khí lạnh trên người Dương trưởng lão rất khiếp người, giống như vừa rời khỏi hầm băng. Ngay cả cao thủ như Phạm Diệu Chân, một khi tới gần cũng bị khí lạnh khủng khiếp rét thấu xương.
Khí lạnh ngày càng mãnh liệt, thân thể Dương trưởng lão run cầm cập, hàm răng kêu khanh khách. Lát sau chỉ nghe "xì xèo", chỉ thấy thân thể Dương trưởng lão bốc sương, sau đó sương mừ từ từ kết băng. Nhìn cảnh tượng khủng khiếp như vậy, có thể tưởng tượng hàn khí trong cơ thể Dương trưởng lão đáng sợ tới dường nào. - Chuyện này... chuyện này rốt cuộc là tại sao?
Mục Nhã Lan dốc sức cứu chữa thế nhưng vẫn không thể ngăn cản được hàn khí trong cơ thể Dương trưởng lão. Hàn khí trong cơ thể hắn như hồng thủy vỡ đê, chớp mắt bao phủ toàn thân, muốn đống băng Dương trưởng lão thành người băng.
Hàn khí vừa bá đạo vừa hung mãnh như vậy, ngay cả Mục Nhã Lan y thuật vô song cũng chưa từng gặp qua bao giờ. Cho dù y thuật của nàng lợi hại cách mấy thì cũng không thể ngăn cản được hàn khí trong cơ thể Dương trưởng lão, hoàn toàn bó tay.
Trong nhất thời, Mục Nhã Lan không khởi ngơ ngác thất sắc. Nếu như không thể ngăn cản hàn khí trong cơ thể Dương trưởng lão thì sợ rằng không bao lâu nữa thì hắn chắc chắn sẽ chết.
Còn phần Độc Vương Hoàng Quyền Uy thì cũng choáng váng. Hắn không biết chuyện này là sao nữa. Theo đạo lý thì giải xong kịch độc, lẽ ra không có chuyện gì mới đúng. Thế nhưng tình huống lúc này của Dương trưởng lão còn nghiêm trọng hơn vừa rồi nữa. - Hắn bị hàn độc xâm nhập.
Ngay khi Mục Nhã Lan tái mét mặt mày thì Lý Thất Dạ thờ ơ lên tiếng.
Trong nháy mắt, Mục Nhã Lan bình tĩnh trở lại. Nàng không hổ là người từng trải sóng gió, lúc này nàng nghĩ tới việc Lý Thất Dạ nhắc nhở vừa nãy. Nàng vội vàng nhìn Lý Thất Dạ, cầu cứu Lý Thất Dạ: - Sư huynh, ngươi mau cứu Dương trương lão.
Mục Nhã Lan ngày thường xa lánh quạnh quẽ vào lúc này trở nên sốt ruột. Nàng không muốn nhìn thấy một tính mạng biến mất trong tay mình.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!