Phạm Diệu Chân rất là lợi hại, cầm được buông được, quỷ kế chồng chất, mười mươi là một tiểu ma nữ, đúng là một nha đầu vừa làm người ta yêu thương vừa làm người ta đau đầu. - Nếu như có lần sau thì tự ngươi xem xét mà làm.
Lý Thất Dạ hời hợt nhìn nàng.
- Tuyệt đối không có lần sau. Tiểu muội xin bảo đảm, tiểu muội xin thề với trời... sau này sẽ không dám nữa ạ.
Phạm Diệu Chân lập tức giơ tay thề thốt, vô cùng nghiêm túc, không hề qua loa.
Lý Thất Dạ nhìn nàng, không nói thêm gì nữa.
- Hi hi, người ta biết đại sư huynh là tể tướng lòng dạ có thể chống thuyền. Sau này tiểu sư muội sẽ không dám nữa.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ không tức giận, Phạm Diệu Chân ôm cánh tay Lý Thất Dạ, vui rạo rực đi về phía trước.
Lý Thất Dạ ở Bách Hoa cốc coi như cũng thoải mái. Bách Hoa cốc yên bình không ồn ào, cực kỳ yên tĩnh. Trong hai, ba ngày này, không biết Phạm Diệu Chân chạy đi đâu, không có tới quấy rầy Lý Thất Dạ.
Trong hai, ba ngày này, tiểu sư muội Tần Thược Dược có tới vài lần. Nàng rất thích tới gặp Lý Thất Dạ, mỗi lần tới gặp Lý Thất Dạ thì nàng đều thỉnh giáo Lý Thất Dạ một ít kiến thức dược lý.
So với tiểu ma nữ ranh ma bách biến Phạm Diệu Chân thì Tần Thược Dược dịu dàng độ lượng có vẻ được lòng người hơn rất nhiều, nói chuyện với nàng rất là thoải mái.
Còn về vấn đề của Tần Thược Dược, Lý Thất Dạ đều chỉ điểm từng cái một. Việc này để Tần Thược Dược thu hoạch rất nhiều, mỗi lần rời đi đều vui vẻ rạo rực.
Thế nhưng Lý Thất Dạ thanh tĩnh không quá hai ngày thì đã bị phá vỡ. Buổi sáng hôm đó, mặt trời vừa mọc thì các cô nương đã vây kín tiểu viện của Lý Thất Dạ.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
- Đại sư huynh, chào buổi sáng ---
Sau khi nhìn thấy Lý Thất Dạ thì những cô nương này vội vàng thỉnh an Lý Thất Dạ.
- Đại sư huynh, sư tỷ nói ngươi tinh thông đan, dược, y, độc... sẽ thay sư tôn truyền đạo. Hôm nay tiểu muội muốn nhờ đại sư huynh dạy chúng ta thuật luyện đan.
Lúc này, có nữ đệ tử vui vẻ nói.
Cũng có một cô gái cao hứng nói rằng:
- Đại sư tỷ nói đại sư huynh dược lý vô song, ba tỷ muội chúng ta muốn nuôi một gốc cỏ lạ, muốn nhờ đại sư huynh chỉ điểm một hai.
- Khi sư tôn rời đi đã từng truyền xuống tâm pháp. Đại sư tỷ nói sư huynh là thủ tịch đệ tử nên tinh thông hết mọi tâm pháp của Trường Sinh cốc chúng ta, tiểu muội không biết tu luyện như vậy đã được chưa, muốn nhờ đại sư huynh sửa chữa... ............
Trong nhất thời, các cô nương ở ngoài cửa mỗi người một câu, yến ngữ oanh thanh. Nhiều giai lệ muốn nhờ vả như vậy vốn là một chuyện rất diễm phúc, thế nhưng một lượt bị nhiều cô nương cuốn lấy như vậy, khiến người ta da đầu tê rần.
Lý Thất Dạ đen mặt, hắn biết sư tỷ trong miệng các cô nương là ai. Ngoại trừ nha đầu điên Phạm Diệu Chân ra thì còn ai dám rước phiền phức cho hắn nữa chứ.
- Khục ---
Ngay khi các cô nương vây nhốt Lý Thất Dạ thì tiếng ho khan lạnh lùng vang lên.
Các cô nương vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái đứng đó. Nàng lạnh lùng quạnh quẽo, giống như hàn mai ngạo tuyết, khí tức xa cách khiến người ta không dám tới gần. - Nhị sư tỷ.
Nhìn thấy cô gái này, các cô nương vội vàng im lặng, không dám lỗ mãng.
Cô gái này là một trong Bách Hoa cốc tam mỹ, nữ thần y Mục Nhã Lan. Mục Nhã Lan là nhị sư tỷ của Bách Hoa cốc, uy danh của nàng rất cao, tính tình xa cách cô quạnh của nàng khiến các sư tỷ muội Bách Hoa cốc kính nể chứ không thân mật như với Phạm Diệu Chân. - Muốn thỉnh giáo sư huynh thì cũng không thể kéo bầy kéo đàn như vậy. Các ngươi nên hẹn thời gian với sư huynh, chớ quấy rầy sư huynh thanh tu.
Mục Nhã Lan dặn dò.
- Vậy thì ngày mai chúng ta trở lại.
Có nữ đệ tử hé miệng cười khẽ.
Không ít cô nương vội vàng hẹn ngày với Lý Thất Dạ, sau đó thướt tha rời đi. Rất hiển nhiên, đây là do Phạm Diệu Chân giật dây các nàng tới đây.
Trong chớp mắt, các cô nương nối nhau rời đi. Lúc rời đi, các cô nương hé miệng cười khẽ, dáng vẻ đáng yêu rung chuyển con tim, vô cùng dễ mến.
Sau khi các cô nương rời đi thì chỉ còn lại Lý Thất Dạ cùng Mục Nhã Lan. Lý Thất Dạ nhìn nàng, nói lạnh nhạt:
- Vào đi.
Sau khi đi vào phòng thì Mục Nhã Lan ôm tay vái Lý Thất Dạ, nói rằng:
- Tiểu muội có mắt không thấy Thái Sơn, ngày đó suýt nữa phạm phải sai lầm lớn, mong rằng sư huynh tha lỗi.
Mấy ngày hôm nay Mục Nhã Lan luôn muốn tới gặp Lý Thất Dạ, thế nhưng Bách Y Đường có rất nhiều bệnh nhân nên không thể thoát thân. Hôm nay có chút thời gian rãnh rỗi nên đặc biệt tới đây thỉnh tội với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng xua tay, nói rằng:
- Chỉ là việc nhỏ, ai cũng có lúc nhìn nhầm cả, không lạ.
Trên thực tế, làm đại phu, Mục Nhã Lan làm rất tốt, cũng rất tận trách, thật sự được xem là diệu thủ nhân tâm. Sai lầm trong việc giải độc Dương trưởng lão lần này cũng không thể trách nàng, dù sao cũng không phải là lỗi của nàng. - Sư huynh y thuật vô song, tiểu muội có nhiều chỗ muốn sư huynh chỉ điểm một hai.
Mục Nhã Lan nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt khát khao học hỏi.
Tuy dáng vẻ của Mục Nhã Lan vẫn xa cách như cũ, thế nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ khao khát học hỏi, cũng biết nàng thật sự muốn thỉnh giáo Lý Thất Dạ.
Về mặt y thuật, Mục Nhã Lan thật sự có trình độ cực cao, thực lực của nàng hoàn toàn không thẹn với danh hiệu "nữ thần y". Cho dù ở Trường Sinh cốc thì y thuật xuất sắc của nàng cũng đã có thể so sánh với những danh y thế hệ trước.
Thế nhưng sau khi Lý Thất Dạ thể hiện một chút bản lĩnh thì Mục Nhã Lan có thể nhìn ra khoảng cách giữa nàng cùng Lý Thất Dạ là rất lớn. Hơn nữa, giống như đại sư tỷ Phạm Diệu Chân nói, Lý Thất Dạ tinh thông đan, dược, y, độc, là đại tông sư chân chính.
Mục Nhã Lan biết rất rõ, đại tông sư tinh thông đan, dược, y, độc, đừng nói Vạn Thống Giới, sợ rằng nhìn khắp Tam Tiên Giới thì cũng ít ỏi không nhiều.
Biết mình chênh lệch với Lý Thất Dạ, vì vậy Mục Nhã Lan khiêm tốn thỉnh giáo Lý Thất Dạ.
- Nói nghe xem.
Lý Thất Dạ nhìn Mục Nhã Lan, không từ chối, vào thẳng vấn đề.
Thấy Lý Thất Dạ không giấu riêng, Mục Nhã Lan thầm mừng, vội vàng thỉnh giáo một ít vấn đề y đạo mà nàng không hiểu.
Vấn đề của Mục Nhã Lan đều là vấn đề cao thâm huyền ảo, đừng nói danh y, e rằng ngay cả y đạo cự phách cũng chưa chắc có thể giải đáp thắc mắc của nàng.
Nàng tìm Lý Thất Dạ thỉnh giáo coi như đã tìm đúng người. Lý Thất Dạ hiểu tận cổ kim, thấu triệt ba ngàn giới, có thể giải đáp thắc mắc của Mục Nhã Lan, hơn nữa câu trả lời còn rất tuyệt vời.
Trong giây lát, Mục Nhã Lan nghe như người say. Người lúc nào cũng như hàn mai ngạo tuyết như nàng cũng có lúc nhiệt tình. Người ngày thường lạnh lùng xa cách như nàng, lúc này hưng phấn mất kiểm soát. Khi nghe tới chỗ tuyệt diệu thì hai mắt tỏa sáng, nói chuyện cũng nhiệt tình hơn. ---------------
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!