Hồ Thanh Ngưu ưỡn ngực, ánh mắt sắc bén, nói lạnh lùng:
- Đã nói cá cược rồi thì chúng ta sẽ hầu cho tới cùng.
Tuy rằng Hồ Thanh Ngưu làm người kiêu căng tự mãn, nói chuyện rất tẻ nhạt, thế nhưng con người của hắn vô cùng quật cường, là một người vô cùng hiếu thắng.
Lúc này, hắn tuyệt đối sẽ không lùi bước, càng sẽ không yếu thế trước mặt người mình thích. Cho dù chỉ là gắng gượng thì hắn cũng phải gắng gượng tới cùng. - Trương Nham huynh, chúng ta cá cược với hắn tới cùng.
Lúc này, Hồ Thanh Ngưu kéo theo Trương Nham.
- Chuyện này...
Trương Nham không khỏi do dự. Cuối cùng hắn cắn răng, cùng tiến cùng lùi với Hồ Thanh Ngưu, nói rằng:
- Đã cá cược thì phải cá cược tới cùng, để xem thử xem nơi này có đào được dược mộc hay không.
Trương Nham là người cơ trí. Lúc này mọi người đều biết Lý Thất Dạ, Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược có quan hệ không bình thường, là sư huynh của các nàng. Nếu như là ngày thường, Trương Nham đương nhiên không muốn xung đột với Trường Sinh cốc.
Thế nhưng lúc này nếu như lùi bước trước mặt người mình thích, như vậy hắn sẽ bị định dạng là người nhu nhược. Vì vậy hắn cắn răng, quyết định cùng tiến cùng lùi với Hồ Thanh Ngưu.
Trương Nham cùng Hồ Thanh Ngưu đều đứng ra cá cược với Lý Thất Dạ. Những tu sĩ trẻ tuổi có mặt ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Cuối cùng, không có tu sĩ trẻ tuổi nào dám đứng ra vào chung đội với Trương Nham cùng Hồ Thanh Ngưu cả.
Mọi người đã nhìn ra, Lý Thất Dạ cùng Mục Nhã Lan, Tần Thược Dược có quan hệ không bình thường, bọn họ cớ gì phải trêu chọc Trường Sinh cốc chứ. Nói sao thì Trường Sinh cốc cũng là người thống trị Trường Sinh đạo thống. Đồng thời cũng không cần thiết chọc mỹ nhân không vui.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Huống chi, bọn họ với Trương Nham cùng Hồ Thanh Ngưu là tình địch với nhau. Dựa vào đâu mà bắt bọn họ cùng tiến cùng lùi với Trương Nham cùng Hồ Thanh Ngưu. Nếu như Trương Nham cùng Hồ Thanh Ngưu mất mặt xấu hổ, như vậy sẽ sụt giảm địa vị trong lòng mỹ nhân. Bọn họ cười trên sự đau khổ của người khác còn không kịp, dựa vào đâu phải cùng tiến cùng lùi với Trương Nham cùng Hồ Thanh Ngưu chứ? - Hồ huynh, chỉ hai ta thôi thì cũng đã dư sức rồi.
Nhìn thấy những người khác không chịu đứng chung đội với bọn họ, Trương Nham bất mãn, hừ lạnh một tiếng, nói chậm.
- Vậy thì chúng ta bắt đầu cá cược đi.
Hồ Thanh Ngưu hai mắt sắc nhọn, khí thế bức người, nói rằng:
- Nếu như chúng ta thua thì những thứ này đều là của ngươi, nếu như ngươi thua thì ăn bùn!
Lúc này Hồ Thanh Ngưu muốn hơn thua đủ, hắn muốn nhìn thấy Lý Thất Dạ xấu mặt. Nếu như Lý Thất Dạ ăn bùn thật thì cũng là lúc hắn hãnh diện, là lúc hắn dương oai trước mặt mỹ nhân.
Lý Thất Dạ nhìn tiền cược mà đám người Hồ Thanh Ngưu đặt trên bàn, mỉm cười nói rằng:
- Chút tiền cược ấy mà cũng đòi cá cược với ta, toàn là thứ rách nát chẳng ra làm sao.
- Ngươi ---
Nét mặt của Hồ Thanh Ngưu hết sức khó coi. Tuy thuốc cao cùng Sâm Ly Sơn của hắn không được xem là bảo vật tuyệt thế, thế nhưng cũng là vật vô cùng quý giá. Bây giờ bị Lý Thất Dạ nói thành rác rưởi, hai mắt của hắn phát lạnh, quát lạnh: - Khẩu khí thật lớn. Sâm Ly Sơn này của ta sinh trưởng ở Bán Nguyệt U Cốc, được u nguyệt thấm nhuần, hấp thu tinh hoa ánh trăng...
- Một cọng sâm rác rưởi mà thôi, có gì đáng giá khoác lác chứ.
Lý Thất Dạ cắt ngang Hồ Thanh Ngưu, nói rằng:
- Nhã Lan, ta có một cọng rễ sâm, pha giúp ta một chén trà.
Nói xong, Lý Thất Dạ vung tay vứt một hộp gỗ lên bàn.
Mục Nhã Lan mở hộp gỗ ra, chớp mắt tiên khí mù mịt. Chỉ thấy trong hộp có một cọng rễ sâm to bằng ngón tay cái. Rễ sâm này lấp loáng ánh sao, giống hệt như một ngôi sao được hái xuống. - Thần Nguyệt Bảo Sâm ---
Nhìn thấy cọng rễ sâm này, Tần Thược Dược đứng ở bên cạnh giật mình, nói rằng:
- Đồn rằng sâm này chỉ sinh trưởng ở Tiên Thống Giới, cực kỳ hiếm thấy.
Nhìn thấy cọng rễ sâm trong hộp gỗ, Hồ Thanh Ngưu hoàn toàn biến sắc, giật mình kêu lên:
- Thần Nguyệt Bảo Sâm!
Hắn làm thần y nên đương nhiên biết giá trị của Thần Nguyệt Bảo Sâm. So với Thần Nguyệt Bảo Sâm thì Sâm Ly Sơn của hắn đúng là một cọng sâm rác rưởi, đúng là không đáng nhắc tới. - Thần Nguyệt Bảo Sâm.
Vừa nghe tên gọi này, một vài tu sĩ trẻ tuổi cũng biết sâm này quý giá, không khỏi giật mình.
Lúc này, Mục Nhã Lan dâng lên một chén trà sâm. Lý Thất Dạ thổi thổi, hớp nhẹ một cái, nói lạnh nhạt:
- Năm tuổi hơi non, nếu như già hơn một chút thì sẽ ngon miệng hơn.
Trong nhất thời, mọi người ở đây không còn gì để nói. Lấy rễ của Thần Nguyệt Bảo Sâm pha trà uống, xa xỉ đến nỗi không bút mực nào có thể hình dung, xa xỉ đến mức khiến người ta thèm đỏ mắt. Ngay cả lão tổ đại giáo cũng không có được đãi ngộ như thế, đúng là khiến người ta cực kỳ ghen tị.
Đương nhiên, một cọng rễ sâm như thế này chẳng là gì đối với Lý Thất Dạ cả. Năm đó tiêu diệt Luân Hồi Hoang Tổ, kho báu của người này rất phong phú, có thể hù chết người khác. Chỉ một cây Thần Nguyệt Bảo Sâm, không đáng nhắc tới.
Mọi người ngây ngốc nhìn Lý Thất Dạ uống trà, ngay cả Hồ Thanh Ngưu cùng Trương Nham cũng không nói thành lời.
- Còn muốn thêm tiền cá cược không?
Lý Thất Dạ uống trà sâm, nhìn đám người Hồ Thanh Ngưu.
Hồ Thanh Ngưu cùng Trương Nham lập tức đỏ mặt. Lúc này, tiền cược của bọn họ vô cùng nhỏ nhoi. Bởi vì Sâm Ly Sơn tương đối quý giá còn chẳng bằng một chén trà sâm mà Lý Thất Dạ đang uống. Thậm chí dù bọn họ dốc hết vốn liếng thì cũng không thể hơn được chén trà sâm này.
Nhất thời, Hồ Thanh Ngưu cùng Trương Nham đỏ mặt đứng tại chỗ, đi cũng không được, ở lại cũng không được, không biết nên làm gì mới phải.
Giống như một người cầm một viên bảo thạch đem đi khoe giàu, thế nhưng người ta lại lấy bảo thạch quý hơn gấp mười lần đính lên giày. Cảm giác bị vả mặt không hề dễ chịu. - Đã nói là cá cược thì ta cũng không ham muốn chút ít đan dược này của các ngươi, cũng sẽ không bắt nạt các ngươi, tránh cho các ngươi nói ta lừa đảo.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
- Như vậy đi, nếu như ta thua thì ta sẽ ăn sạch bùn. Nếu như các ngươi thua thì ta cũng không làm khó các ngươi, lăn dưới bùn là được.
Nghe Lý Thất Dạ nói tiền cược như vậy, mọi người nhìn nhau. Trong nhất thời, mọi người cảm thấy trận cá cược này không hề quá phận. Giống như Lý Thất Dạ nói, Lý Thất Dạ thật sự không bắt nạt bọn họ. - Đúng là có thể.
Có tu sĩ trẻ tuổi nói thầm. Tuy là bọn họ ngứa mắt Lý Thất Dạ, thế nhưng không thể không thừa nhận rằng cá cược như vậy rất công bằng.
- Các ngươi còn dám cá cược không? Nếu như không dám cá cược thì thôi vậy, từ đâu tới thì hãy về đó, đừng có ở lại chỗ này làm chướng mắt ta.
Lý Thất Dạ khoát tay áo, giống như đang đuổi ruồi nhặng.
- Cá cược gì cá cược, có gì không dám chứ. Ta thua thì ta sẽ xuống đó lăn bùn!
Hồ Thanh Ngưu làm người kiêu căng tự mãn, thế nhưng rất có đảm đương. Hắn muốn hơn thua đủ, cho dù thua thì hắn cũng muốn kiên trì.
---------------
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!