Bây giờ các nàng đi ở phía sau Lý Thất Dạ, hiển nhiên làm tăng thân phận cùng địa vị của Lý Thất Dạ.
- Người đó là ai?
Rất nhiều người không nhận ra Lý Thất Dạ, nhỏ giọng nghị luận.
- Nghe nói hắn họ Lý, là thủ tịch đại đệ tử, là đại sư huynh của Mục thần y cùng Tần tiên tử.
Có người cơ trí hỏi thăm được thân phận của Lý Thất Dạ, nói rằng.
- Trường Sinh chân nhân nhận đại đệ tử hồi nào vậy? Đại đệ tử của Trường Sinh cốc chẳng phải là Phạm tiên tử hay sao?
- Ở Trường Sinh cốc có vị trí thủ tịch đệ tử, người ngồi vào vị trí này sẽ là đại đệ tử, cũng có nghĩa sẽ kế thừa y bát của Trường Sinh chân nhân, tương lai sẽ thống trị Trường Sinh đạo thống.
Có trưởng lão môn phái nói:
- Thế nhưng theo ta được biết thì vị trí thủ tịch đệ tử vẫn luôn bỏ trống, không hiểu vì sao lúc này lòi đâu ra thủ tịch đại đệ tử nữa?
Nghe trưởng lão này nói vậy, không ít người rít lạnh, bầu không khí có mấy phần nghiêm túc. Làm người thừa kế của Trường Sinh cốc thì cũng có nghĩa sẽ là người thống trị Trường Sinh đạo thống trong tương lai, địa vị vô cùng cao quý. - Vị thủ tịch đại đệ tử này mấy ngày trước từng xuất hiện. Hắn điều khiển tổ thụ Kiếm Tùng, ghim chết Tiêu quốc sư của Vạn Thọ quốc.
Có một vị hộ pháp đại giáo nhìn Lý Thất Dạ, nói rằng:
- Chỉ sợ hắn đã trở thành đệ tử của Trường Sinh chân nhân lâu lắm rồi, thế nhưng không công khai mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
- Hóa ra là như vậy. Kiếm Tùng chính là một trong ba cây tổ thụ của Trường Sinh cốc, do chính tay Thủy Tổ trồng xuống. Có thể được tổ thụ tán thành, đúng là vô cùng ghê gớm. Có thể trở thành thủ tịch đại đệ tử cũng không kỳ quái.
Có lão tổ cương quốc gật đầu, tỏ vẻ thừa nhận người này.
Khi Lý Thất Dạ vừa bước lên thềm đá thì đệ tử Trường Sinh cốc lập tức tiếp đón. Mao Lư là trọng địa của Trường Sinh đạo thống, vì vậy nơi này luôn có đệ tử của Trường Sinh cốc trông coi. - Sư huynh, sư tỷ, cuối cùng các ngươi cũng đến rồi. Phạm sư tỷ đã truyền lời đến đây rồi, chúng ta đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, lúc này có thể mở lư hương thắp nhang.
Đệ tử chạy xuống tiếp đón thở dài một tiếng, nói rằng.
Những ngày qua bên ngoài Mao Lư chật ních tu sĩ cường giả đến đây dâng hương. Bởi vì Trường Sinh cốc không thắp nén nhang thứ nhất cho nên những người khác cũng không dám thắp. Mọi người đều chờ đợi ở bên ngoài Mao Lư, chờ đã rất lâu, ai cũng lên tiếng bực tức.
Nhất là Vạn Thọ quốc đột nhiên khởi sự, đánh thẳng vào quyền uy của Trường Sinh đạo thống nên càng khiến lòng người thay đổi, quyền uy của Trường Sinh cốc bắt đầu bị hạ thấp. - Vậy thì bắt đầu ngay đi.
Lý Thất Dạ bình thản căn dặn.
- Chuẩn bị mở lư dâng hương, đại sư huynh chủ trì.
Vị đệ tử này lập tức cất giọng, thông báo cho các đệ tử khác chuẩn bị. Hắn dẫn đường Lý Thất Dạ đi vào Mao Lư.
- Không phải Trường Sinh chân nhân thắp nén nhang thứ nhất sao?
Ngay khi Lý Thất Dạ trèo lên thềm đá đi vào Mao Lư thì có người thấp giọng chất vấn. Cũng không biết cố ý hay vô tình mà âm thanh này tuy không vang dội thế nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe thấy. Còn người nói thì núp trong đám đông, không ai phát hiện là ai cả. - Đúng rồi, nén nhang thứ nhất phải do người thống trị Trường Sinh đạo thống thắp, vừa thông báo thiên hạ, vừa chứng tỏ địa vị thống trị đạo thống. Nén nhang này chỉ có Trường Sinh chân nhân mới có thể thắp.
Có người phụ họa.
- Chỉ có người thống trị mới có thể thắp nén nhang đầu.
Có tu sĩ thế hệ trước cảm thấy lời này rất có lý, gật đầu tán thành.
Lúc này chúng tu sĩ nhìn nhau, bầu không khí lập tức trở nên quỷ dị. Có người cố tình gây gổ, muốn đả kích quyền uy của Trường Sinh cốc.
Chuyện Trường Sinh chân nhân trọng thương không còn là bí mật. Vì vậy Trường Sinh chân nhân không thể đến thắp nén nhang thứ nhất, tạo cơ hội cho vài người muốn khiêu khích quyền uy của Trường Sinh cốc. - Đúng vậy, nén nhang thứ nhất có ý nghĩa không hề bình thường đối với Trường Sinh đạo thống chúng ta, là tượng trưng cho quyền uy của Trường Sinh đạo thống, phải do Trường Sinh chân nhân tới thắp, không phải con mèo con chó nào cũng có thể thắp được.
Trong đám đông lại truyền ra câu nói như vậy.
- Không thể để cho hắn thắp hương, trừ phi Trường Sinh chân nhân đến, bằng không thì không ai đủ tư cách cả.
Có không ít người tán thành.
- Đại sư huynh chính là thủ tịch đại đệ tử của Trường Sinh cốc, kế thừa y bát của Trường Sinh cốc, cũng kế thừa quyền cai trị Trường Sinh đạo thống. Đại sư huynh thắp, không gì sai cả.
Nhìn thấy có người quạt gió thổi lửa, Mục Nhã Lan lạnh mặt, giọng nói lạnh lẽo của nàng vang tới tai của tất cả mọi người.
Mục Nhã Lan vừa nói như vậy, mọi người ở đây yên lặng không ít, rất nhiều tu sĩ không dám vọng ngôn.
Tuy rằng Mục Nhã Lan rất ít xuất hiện, thế nhưng nàng cai quản Bách Y Đường, từng cứu chữa rất nhiều người, thậm chí trong số đó có không ít đại nhân vật cấp lão tổ. Vì vậy Mục Nhã Lan rất nổi tiếng, uy danh không hề nhỏ. - Há, nếu như Trường Sinh chân nhân không thể tới điểm hương, phải giao cho đời thứ ba tới điểm hương thì cũng phải do Hồi Xuân công tử điểm hương, hắn là nhân tài có tiếng, có thể đại biểu cho Trường Sinh đạo thống tới thắp nén nhang thứ nhất mà không phải cái gọi là thủ tịch đại đệ tử. Bằng không, rất khó phục chúng.
Lúc này có một âm thanh vang lên, âm thanh này có mấy phần kiêu căng.
Mọi người chỉ thấy độc vương Hoàng Quyền Uy dẫn tới một đám người. Ở bên cạnh hắn còn có một người trẻ tuổi, người trẻ tuổi này có phần điển trai, đôi mắt nhìn thẳng lên trời, dáng vẻ cực kỳ kiêu căng. - Độc vương cũng tới.
Nhìn Hoàng Quyền Uy dẫn tới một đám người, không ít người nhìn sang Hồ Thanh Ngưu cùng Trương Nham.
Hồ Thanh Ngưu cùng Trương Nham đã tới đây từ sớm, thế nhưng chỉ đứng sang một bên lẳng lặng quan sát. Theo bọn họ, nếu như có người làm khó Lý Thất Dạ thì không còn gì tốt bằng, thậm chí bọn họ còn tình nguyện quạt gió thổi lửa. - Trường Sinh tam kiệt đều trình diện, có náo nhiệt để xem rồi.
Có người nhìn đám người Hồ Thanh Ngưu, rồi lại nhìn về phía Lý Thất Dạ.
Dù sao Trường Sinh tam kiệt đều là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ nên sợ rằng không có ai phục thủ tịch đại đệ tử Lý Thất Dạ bỗng dưng lòi ra.
Dù sao thủ tịch đại đệ tử sẽ là người kế thừa Trường Sinh đạo thống trong tương lai, rất nhiều người muốn khiêu chiến hắn, qua đó xác lập quyền uy của mình. - Ngũ Hiền Nghị cũng tới rồi.
Có người để ý người trẻ tuổi ở bên cạnh Hoàng Quyền Uy, thấp giọng nói rằng.
- Ngũ Hiền Nghị là ai? Xem ra địa vị không hề nhỏ, không ngờ lại có thể sóng vai với độc vương.
Có tiểu tu sĩ vừa mới ra đời không nhận ra người trẻ tuổi này.
- Hừ, chỉ là đệ tử của một môn phái nào đó mà thôi. Lúc này tìm được chỗ dựa lợi hại, vì vậy mắt nhìn lên trời, thậm chí còn ruồng bỏ Trường Sinh đạo thống, càng không nghĩ tới bạn cũ năm xưa.
Có một tu sĩ hừ lạnh, thái độ vừa bất mãn vừa xem thường.
---------------
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!