- Ngươi... ngươi... các ngươi mau ngăn cản tên điên này. Nếu không tới khi đó toàn bộ Trường Sinh đạo thống sẽ gặp xui xẻo. Các ngươi cũng biết Mộc thiếu chủ đáng sợ như thế nào. Một khi Mộc thiếu chủ tức giận thì Trường Sinh đạo thống sẽ biến thành tro bụi ngay tức khắc.
Đối mặt với nụ cười giống như ác ma của Lý Thất Dạ, Ngũ Hiền Nghị sợ đái ra quần, hồn vía lên mây.
Nghe Ngũ Hiền Nghị nói như vậy, không ít trưởng lão thế gia, chưởng môn đại giáo biến sắc. Chuyện này thật sự có chút khả năng xảy ra.
- Công tử, lùi một bước trời cao biển rộng. Có một số việc không cần phải đuổi tận giết tuyệt.
Có một vị nguyên lão thế gia ho khan một tiếng, khuyên can Lý Thất Dạ.
- Đúng vậy, lùi một bước trời cao biển rộng. Dù sao Mộc thiếu chủ cũng là người tới từ phía trên, chúng ta nhiều hơn một chuyện thì chi bằng bớt đi một chuyện.
Có một vị lão tổ thế gia cũng lên tiếng khuyên.
Trái lại người có quyền cao chức trọng nhất ở hiện trường là Đan vương Phong Tiếu Trần lại không lên tiếng. Hắn biết rõ cá tính của Lý Thất Dạ. Một người không kiêng kỵ khiêu chiến thẳng mặt toàn bộ Vạn Thống Giới thì chỉ một Mộc thiếu chủ không hù dọa được hắn. - Ngươi... ngươi nghe thấy rồi chứ. Nếu như ngươi thật sự suy nghĩ cho Trường Sinh đạo thống thì lập tức thả ta ra, như vậy ta còn có thể nói đỡ đôi lời trước mặt Mộc thiếu chủ. Như vậy không chỉ bảo vệ được Trường Sinh đạo thống mà thậm chí còn có được lợi ích khổng lồ. Nói không chừng ngày sau ngươi sẽ đi lên phía trên, nếu như có Mộc thiếu chủ chống lưng thì ngươi có thể hoành thành bốn phương tám hướng.
Ngũ Hiền Nghị lớn tiếng nói ngay.
Ngũ Hiền Nghị không chỉ uy hiếp Lý Thất Dạ mà còn dụ dỗ Lý Thất Dạ.
- Há, nói như vậy Mộc thiếu chủ có bản lĩnh rất lớn.
Lý Thất Dạ cười đậm.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Khi Lý Thất Dạ nói như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng Lý Thất Dạ chịu thua, một vài nguyên lão thế gia thở phào, cảm thấy Lý Thất Dạ chịu thua mới tốt.
Thế nhưng Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược lập tức biết chuyện lớn không ổn. Khi Lý Thất Dạ cười đậm thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Điều này có nghĩa sẽ có người sẽ chết. - Đương nhiên rồi.
Ngũ Hiền Nghị không biết rằng sắp chết tới nơi, lớn tiếng nói rằng:
- Mộc thiếu chủ là thiên thần giáng lâm, xuất thân dòng dõi thần linh vô thượng, càng là thiên chi kiêu tử, thế gian này không ai có thể sánh bằng. Thượng giới Mộc gia thì càng quyền khuynh vạn thế, thủy tổ, Chân Đế xuất hiện lớp lớp, quét ngang Tam Tiên Giới... "Răng rắc ---" Ngũ Hiền Nghị còn chưa khoác lác xong thì đã bị Lý Thất Dạ vặn gãy cổ.
- Ngươi... ngươi thật sự dám giết ta ---
Cần cổ bị vặn gãy, Ngũ Hiền Nghị còn sót lại một hơi thở, sợ hãi hét lên.
- Có gì không dám giết?
Lý Thất Dạ nói hời hợt:
- Nếu như ông trời có con thì ta cũng không buông tha, huống chi chỉ là một con sâu kiếng.
"Bùm" một tiếng. Lý Thất Dạ vừa nói xong, Ngũ Hiền Nghị biến thành sương máu, ngay cả cặn thịt cũng không còn.
- Đáng tiếc không thể để ngươi nhắn lời tới Mộc thiếu chủ gì gì đó.
Lý Thất Dạ phủi tay, nói hời hợt:
- Đáng lẽ định để ngươi đi chuyển lời đến hắn, sau này gặp phải ta, thế giới rộng bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu. Bằng không thì ta sẽ chặt đầu hắn treo lên trên trời.
Trong nhất thời, hiện trường cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người rít lạnh. Lý Thất Dạ làm như vậy là muốn tuyên chuyến với Mộc thiếu chủ nha.
Ở Vạn Thống Giới, có ai mà không nể mặt Mộc thiếu chủ chứ. Đừng nói đại giáo cương quốc mà ngay cả một đạo thống cũng phải nể mặt Mộc thiếu chủ, bởi vì lai lịch của Mộc thiếu chủ quá đáng sợ. - Công tử, nghe nói Mộc thiếu chủ xuống đây từ Đế Thống Giới. Ở trên kia hắn có lai lịch rất lợi hại, có nhân vật vô địch bảo vệ, nghe nói có thể dễ dàng tiêu diệt một đạo thống.
Có một vị lão tổ thế gia nhỏ giọng nhắc nhở Lý Thất Dạ.
- Chuyện tốt nha.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Giết tiểu bối mãi cũng thấy ngại, nói không chừng người khác sẽ cười ta ỷ mạnh hiếp yếu. Đến Mộc thiếu chủ gì gì đó, đến dòng dõi thần linh gì gì đó, đến Chân Đế vô địch hay thủy tổ gì gì đó thì mới thú vị...
-... Chém một Mộc thiếu chủ quá xuống cấp. Tiêu diệt dòng dõi thần linh, tàn sát một trăm tám mươi tên Chân Đế thì mới đã nghiền. Bằng không, Tam Tiên Giới có mấy ai biết tới uy danh đệ nhất hung nhân của ta chứ. Lý Thất Dạ nói rất hời hợt thế nhưng người nghe lại cảm thấy hãi hùng khiếp vía, ai ai cũng líu lưỡi. Trong nhất thời, mọi người không biết Lý Thất Dạ cuồng vọng vô tri hay là có bản lĩnh đó. Thế nhưng mọi người đều cảm thấy Lý Thất Dạ ăn nói quá mạnh miệng, quá không biết trời cao đất rộng. - Được rồi, bây giờ còn có ai có ý kiến nữa không? Còn có vị bằng hữu nào phản đối ta thắp nén nhang thứ nhất không? Nếu như có thì đứng ra tâm sự một lát.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
- Con người của ta không có ưu điểm gì tốt cả, ưu điểm lớn nhất chính là biết nghe khuyên can. Hoan nghênh mọi người tới góp ý, hoan nghênh mọi người tới phản đối.
Nhất thời mọi người nhìn nhau, bây giờ còn ai dám đứng ra phản đối hắn nữa chứ? Kết cục của Trương Nham, Hồ Thanh Ngưu, Hoàng Quyền Uy, Ngũ Hiền Nghị chính là ví dụ tốt nhất.
Trương Nham cùng Hồ Thanh Ngưu coi như may mắn, không rơi vào kết cục biến thành tro bụi như Hoàng Quyền Uy cùng Ngũ Hiền Nghị.
- Đại sư huynh, xin mời thắp nhang.
Lúc này không còn ai dám hé răng nữa, đệ tử Trường Sinh cốc lập tức dẫn đường Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, mỗi bước mười bậc, tự tại thản nhiên, khác hẳn với con người vừa rồi. Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược đi theo phía sau.
Đi chưa được mấy bước thì Lý Thất Dạ quay đầu lại, nhìn tất cả mọi người ở hiện trường, hời hợt cười nói:
- Nói thô bỉ một chút, bây giờ quỳ liếm Trường Sinh cốc thì vẫn còn kịp. Chờ khi ta quét ngang cửu thiên thập địa thì tới khi đó muốn quỳ liếm thì cũng không tới phiên các ngươi.
Vừa nói xong thì đi vào Mao Lư.
Mọi người nhìn Lý Thất Dạ đi vào Mao Lư, nhất thời trầm mặc. Rất nhiều người hai mặt nhìn nhau, lúc này không ít người bắt đầu dao động.
Vạn Thọ quốc như mặt trời ban trưa, vũ lực cực mạnh, vượt trên cả Trường Sinh cốc, thậm chí rất có tư thế quét ngang Trường Sinh đạo thống.
Cũng chính vì vậy rất nhiều người mới do dự. Hơn nữa Trường Sinh cốc luôn điệu thấp, khiến mọi người lung lay, đoán rằng Trường Sinh cốc thật sự sa sút.
Thế nhưng thủ tịch đại đệ tử Lý Thất Dạ lại thình lình xuất hiện, bá đạo hung mãnh, lập tức quét sạch bầu trời u ám bao trùm phía trên Trường Sinh cốc. Dường như trong khoảnh khắc này, không ít người nhìn thấy hi vọng ở Trường Sinh cốc.
Vào lúc này, rất nhiều người cảm thấy lung lay. Có lẽ Vạn Thọ quốc không mạnh như tưởng tượng, mà Trường Sinh cốc cũng chưa hẳn đã suy yếu như bên ngoài đã đồn. "Đang, đang, đang" tiếng chuông vang lên, vừa xa xưa vừa vang dội. Sau khi Lý Thất Dạ thắp nén nhang thứ nhất thì tiếng chuông truyền khắp Dược Lư, biểu thị đại điển tế tự của Trường Sinh đạo thống sắp sửa bắt đầu. ---------------
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!