Cho nên cũng vừa nhìn là biết đây đâu phải là ngọc bình thường, rõ ràng là để vương lục cao cấp. Nhìn vẻ mặt đau
khổ của đại ca nô lệ tiền3 bạc, Quan Vũ Thần cảm thấy vui vẻ.
Nhớ lại vừa rồi mình đã nói gì, cô ta cười hì hì nói với chị Thanh: “Cảm ơn chị Thanh, chị yê1n tâm đi, cho dù cả
đoàn phim không quan tâm đến Thiên Thiên thì em cũng sẽ đối tốt với cô ấy.”
Câu nói này làm cho chị Thanh rất9 vui vẻ.
“Phải rồi chị, em còn chưa biết chị họ gì, là ai đâu đấy.”
“Cô cứ gọi chị là chị Thanh là được rồi.”
“Ch3ào chị Thanh!” Quan Vũ Thần nịnh hót.
Hình Mỹ Kỳ đứng phía sau thật sự không thể chịu đựng được nữa, cô ta không hiểu làm thế nào8 mà một kẻ ăn vạ
lại có thể khiến Cảnh Thiên và cả Vân Tiêu đối xử đặc biệt như vậy.
Vì vậy, lúc nhìn thấy Quan Vũ Thần mừng rỡ nhận được vòng tay, cô ta không nhịn được nói thật: “Chị Thanh này
là người đã ăn vạ Thiên Thiên từ đầu, đang đợi cô ấy quay phim xong rồi đến bệnh viện để lừa cô ấy đấy. Vòng tay
này vừa nhìn là biết là được nhuộm bằng phẩm màu hóa học, đừng có mà coi là bảo bối.”
Vân Tiêu hả hê liếc nhìn Hình Mỹ Kỳ.
Suy cho cùng Hình Mỹ Kỳ có thể làm couple màn ảnh của anh ta cho đến tận bây giờ, không thể không kể công của
mẹ anh ta. Nhưng bây giờ cô ta đã đắc tội với kim chủ của mình rồi, vậy thì cũng không còn cách nào nữa.
“Chị Aggie, chị nói sai rồi. Con người cần chú trọng duyên phận, cho dù quen biết nhau vì nguyên nhân gì, chỉ cần
sau này hai bên đối xử thật lòng với nhau thì là bạn bè rồi. Huống hồ tôi vừa nhìn là cảm thấy chị Thanh đối xử thật
lòng với Thiên Thiên, là một người tốt. Chị nhìn chị ấy không lừa Thiên Thiên của chúng ta mà cùng đến đoàn
phim trước, còn tặng quà cho tôi nữa. Tôi thấy chị Thanh là người tốt.”
Chị Thanh đắc ý, không thèm nhìn Hình Mỹ Kỳ mà ngẩng cổ lên, nói như chỉ mong người ta tức chết: “Tiếc là có
một số người không có mắt nhìn. A, đói rồi, Ảnh để, không phải là cậu mua đồ ăn sáng rồi à? Chúng ta cùng nhau
ăn đi.”
“Được.” Vân Tiêu đồng ý mà không hề nghĩ ngợi gì.
“Vậy tôi đi trang điểm trước đây.”
Chị Thanh lập tức tươi cười: “Ừ, bé con, em mau đi trang điểm đi.”
Khi Quan Vũ Thần nghe thấy hai chữ “bé con” thì sợ đến mức lông tơ trên mặt cũng dựng đứng lên.
Quan Vũ Thần liếc nhìn đại ca.
Tuy khí thế trên người cô lúc này đã hoàn toàn biến thành quyến rũ, nhưng đó là giả mà! Quan Vũ Thần theo Cảnh Thiên đi trang điểm.
Lúc trước Cảnh Lạc và Cảnh Thiên dùng chung một phòng hóa trang, cuối cùng lên cơn đau tim rồi bị đuổi. Nhưng mọi người kinh hãi phát hiện ra rằng Quan Vũ Thần chỉ mới đến đoàn phim một ngày lại được Cảnh Thiên ưu ái, đồng ý cho cô ta dẫn chueyen gia trang điểm vào phòng hóa trang của mình.
Vân Tiêu vốn đang định đưa chị Thanh về phòng thay đồ của mình ăn sáng, nhân tiện nói chút chuyện. Nhưng chị Thanh yêu cầu Vân Tiêu mang đồ ăn sáng ra ngoài ngay trước mặt Hình Mỹ Kỳ, hơn nữa còn là nơi vô cùng nổi bật để cùng ăn.
Hình Mỹ Kỳ tức đến xanh mặt. Rõ ràng là ăn vạ Cảnh Thiên, sao bây giờ lại thành ăn vạ Vân Tiêu thế? Còn đạo lý gì nưa không hả? Vân Tiêu liếc nhìn người phụ nữ ngồi đối diện, lặng lẽ đặt đồ ăn bà thích trước mặt bà.