Sau khi Chiến LệXuyên ra lệnh đuổi khách, Trạch Ngôn và Vân Chu lập tức đi vào để “mời” hai người kia ra ngoài.
Không ngờ Bùi Uyển Lin3h vẫn muốn cố gắng thuyết phục Chiến Lệ Xuyên, nhưng lúc này, ngoài Cảnh Thiên vẫn
còn tâm trạng trêu chọc cô ta, Chiến Lệ Xuyên hoàn toàn k1hông để ý đến cô ta nữa.
Cảnh Thiên cảm thấy vô vị, sau khi dùng ánh mắt trêu chọc Bùi Uyển Linh và Lệ Quân Hạo, cô quay sang nhìn
Chiế9n Lệ Xuyên đang giận dữ.
“A Xuyên, nhà họ Bùi có điểm yếu hay là lợi ích gì đang nằm trong tay anh à?”
“Tôi không làm ăn với nh3à họ Bùi.” Mặc dù trong lòng giận cô ngốc nào đó vừa dụ dỗ Lệ Quân Hạo nhưng Chiến
Lệ Xuyên vẫn trả lời.
Thực ra đã ở cùng nhau lâu nh8ư vậy rồi, anh cũng biết cô chỉ muốn trả thù vì Bùi Uyển Linh thôi, nhưng…
Sao cô gái này lại có thể dụ dỗ người đàn ông khác trước mặt mình một cách trắng trợn như vậy?
Cảnh Thiên hoàn toàn không có thói quen nhìn sắc mặt người khác, cô cũng không biết nhìn sắc mặt người khác.
Lúc này cô vẫn còn đang mở đôi mắt bé con tò mò, vừa xấu xa nhìn Bùi Uyển Linh vừa hỏi: “Nhưng anh vừa nói
rằng anh và anh trai cô ta – Bùi Hằng là bạn tốt của nhau. Sao anh không làm ăn với nhà bạn tốt chứ?”
“Bởi vì mẹ của Bùi Hằng là nữ chủ nhân trước đây của nhà họ Bùi. Sau khi mẹ cậu ấy mất, bố cậu ấy đã cưới một
người phụ nữ khác về, bây giờ người đang nắm quyền trong nhà họ Bùi là bố của cậu ấy, người thừa kế tiếp theo là
em trai cậu ấy.”
“Nếu anh đã không làm ăn với nhà họ Bùi thì họ tìm anh làm gì? Gia chủ tương lai của nhà họ Bùi là đứa con do bồ
nhí sinh cho ông ta, điều đó cho thấy ông ta rất yêu thương đứa con con đó. Nhẽ ra ông ta phải yêu thương cả con
gái của bồ nhí nữa mới phải. Cho dù để Bùi Hằng qua làm gay với anh cũng sẽ không hy sinh hạnh phúc của con
gái ông ta chứ?”
Lúc này, không nói đến Bùi Uyển Linh, ngay cả một người đàn ông luôn rất bình tĩnh như Chiến Lệ Xuyên cũng
không nhịn được mà giật giật khóe miệng.
Cái gì mà để Bùi Hằng qua làm gay với anh?
May mà cô không phải là gia chủ của nhà họ Bùi, nếu không thì cải cách làm việc không có giới hạn thực sự mang
một người đàn ông qua cho anh, có thể anh sẽ không nhịn nổi mà tiêu diệt luôn nhà họ Bùi.
Còn nữa…
Cái gì mà hy sinh hạnh phúc của con gái? Ở bên Chiến Lệ Xuyên gọi là hy sinh à?
“Anh nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi nói sai rồi à?”
Chiến Lệ Xuyên hơi mệt tim, đôi môi mỏng đang mím chặt cuối cùng cũng phun ra ba chữ…
“Không có gì.”
“Bồ nhí cái gì?” Bùi Uyển Linh hoàn toàn không thể chấp nhận được từ này.
“Mẹ tôi là vợ có cưới hỏi đàng hoàng của bố tôi, dựa vào cái gì mà cô nói mẹ tôi là bố nhí? Mợ ba, dù gì thì cô cũng là cháu dâu của nhà họ Chiến, nếu cô cứ nói năng không kiêng dè bên ngoài như vậy thì lúc nào cũng có thể bị người ta kiện tội phỉ báng đấy.”
Cảnh Thiên chớp mắt.
Nghĩ cô là đồ nhà quê à, chẳng biết gì cả?
Cô đang định phản bác thì Chiến Lệ Xuyên lại xen vào.