TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 240: Em là đang hành hạ anh

“Sao anh biết? Chậc chậc, chỉ khi đối phó với lũ ngoa ngoắt trên mạng kia thì em mới dùng lời lẽ thô tục thôi, chứ thực tế em không bao giờ mắng chửi người khác đâu.”

y dà, đúng là cô đã dùng tài khoản ảo để cãi nhau trên mạng. Cô không thể ngồi im nhìn lũ anh hùng bàn phím mắng chửi người mình yêu được.

“Ừ, trên thực tế thì em chỉ biết đánh người thôi.”

“...” Cô cãi không nổi vấn về này rồi. Cố Đông Quân muốn nói rồi lại thôi, ngẫm nghĩ một chút rồi vẫn hỏi, “Anh bị đình chỉ công tác, em không quan tâm sao?”

Lâm Du lắc đầu quyết đoán đáp: “Trên mạng nói anh tham ô nhận hối lộ, nói anh lạm dụng chức quyền, nói anh lấy việc công làm việc từ, một chữ em cũng không tin!” Cổ Đông Quân nắm tay cô thật chặt, từ từ nhích lại gần, vòng tay ra ôm cô vào ngực, “Cảm ơn em đã tin tưởng anh.”

“Chuyện điều tra của anh bây giờ thế nào? Em không dám hỏi, nhưng thực ra lúc nào cũng lo lắng cho anh.” “Anh không sao, chỉ còn phải chờ cho đúng quy trình thôi. Liên quan đến nhiều ban ngành các cấp, bọn anh cần nhiều thời gian.” “Vậy sao, vậy em yên tâm rồi. Em còn lo lắng anh vì quan lộ không thuận lợi mà nản chí, muốn tìm anh nhưng sợ anh thấy phiền.” Cả hai người không hẹn mà cùng nhớ lại khoảng thời gian cô theo đuổi anh. Thật buồn cười!

“Từ lúc nào anh thay đổi cách nhìn về em?” Lâm Du hỏi.

Cố Đông Quân nghĩ lại một chút mới nói: “Có thể là từ lần em cố tình gõ nhầm cửa phòng làm việc của anh, hoặc có thể từ lúc ở hội nghị phát triển thấy em bị cấp trên phê bình, cũng có thể là lúc ở Đại Thanh Sơn.” “Nói như vậy, trước kia đúng là em thường xuyên quấy rầy anh sao?” “Đúng vậy, cảm ơn em đã quấy rầy.”

“Hừ, thấy ghét! Lúc đó em nghĩ, anh cứ hành em đi, cứ ngược thật ác vào. Chờ đến lúc em chinh phục được anh, em sẽ hành hạ lại để trả thù.”

“.. Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà mà.”

Lâm Du cười hì hì túm lấy tại anh véo qua véo lại, nói: “Anh không có cơ hội hối hận đâu, chỉ có nước tiếp chiêu thôi.”

Hai tay Cố Đông Quân đang đặt sau lưng cô bắt đầu di chuyển không đứng đắn, “Đúng, có thù lớn thì phải báo.”

“Đâu có, em đã xuất chiêu đâu.”

Cổ Đông Quân mím môi, ngắn gọn khẽ nói: “Em là đang hành hạ anh.” “...” Lâm Du lờ mờ hiểu ra, dù sao cô cũng đã là người trưởng thành.

Hôm qua tắm xong cô lấy áo chẽn của anh mặc vào. Anh mặc áo thì bó sát vào người. Nhưng cô mặc lên thì vẫn rộng thùng thình, giống như trẻ con mặc đồ của người lớn vậy.

Vạt áo cũng không dài, ngắn hơn áo sơ mi một chút, chỉ đến ngang đùi.

Có điều bây giờ khi cô ngồi xuống, vạt áo tự nhiên bị kéo lên, lớp vải bông mỏng manh có thể nhìn xuyên qua được. Đối với Cố Đông Quân mà nói, cô ăn mặc như vậy đúng là thuốc quá liều rồi.

Cô cúi đầu cắn cắn ngón tay nói: “Vậy anh ra ngoài trước đi, để em thay quần áo, chắc đã khô rồi.”

Thế nhưng Cố Đông Quân vẫn không chịu đi. Rõ ràng như vậy là tra tấn nhau, nhưng anh vẫn vui vẻ chịu đựng.

Dương Liễu Nhi và ê kíp vẫn đang tận hưởng thành quả của mình.

Lần quảng bá này còn đạt được hiệu quả hơn dự tính. Vốn chỉ muốn lợi dụng chuyện quyên tiền để gây thêm tiếng tăm, không ngờ bây giờ chuyện Lâm Bồi bao nuôi bồ nhí và Lâm Du thấy chết không cứu bị công kích, lại nâng chuyện Dương Liễu Nhi xả thân cứu người lên một bậc nữa. Ở thời đại hiếm người tài này, Dương Liễu Nhi vốn có tài năng diễn xuất, lại là điển hình của lớp trẻ, cũng là tấm gương để thanh thiếu niên học tập.

Không những cô ta được quần chúng đề cao mà cũng chính là người quốc gia đang cần.

Dương Liễu Nhi và công ty quản lý thừa thắng xông lên, muốn kích động dư luận để giành danh hiệu “Nghệ sĩ nhân dân.”

Bọn họ vừa kêu gọi đã được ủng hộ. Tất cả mọi người đều ca ngợi, cổ vũ cho người anh hùng của thời đại. Đang quay phim ở Tokyo, Dương Liễu Nhi chợt gọi điện về cho công ty quản lý, “Anh Lý, chuyện này có hơi khoa trương không?”

“Không khoa trương chút nào đâu. Cô thấy đấy, dân mạng đều tung hô cô.”

“Nhưng mà...” Nghĩ đến lời dọa của Cố Đông Quân, cô ta có chút do dự, “Nhưng bây giờ tôi đang ngại Lâm Du sẽ quay lại cắn trộm tối. Dù sao cũng ảnh hưởng lớn quá.”.

“Cô thật là, chính cô là người đưa ra ý tưởng này, giờ lại yếu lòng sao? Không cần lo lắng, với chiều dư luận như hiện nay, Lâm Du chỉ cần lên tiếng là sẽ bị mắng té tát. Căn bản họ vẫn nghĩ cô cứu người còn cô ta bỏ chạy. Tôi cũng không cần phải làm gì thêm cả, chỉ cần nước bọt của dân mạng cũng đủ dìm chết cô ta rồi.”

“Hơn nữa, danh tiếng nhà họ Lâm cũng không tốt. Chuyện Lâm Bồi bao nuôi Hồng Tuyết Oánh còn chưa nguội, giờ lại dấy lên chuyện ông ta lại đòi ly hôn phân chia tài sản, cô cho rằng dân mạng sẽ tin tưởng lời nói của Lâm Du sao? Chúng ta cứ yên lặng ngồi chờ kịch hay thôi.” Nghe anh ta phân tích, Dương Liễu Nhi cũng cảm thấy vững tin lên nhiều, nhưng trong lòng vẫn bất an không ít.

Nhà họ Lâm bị chỉ trích là do Lâm Bồi gây ra. Cô ta chỉ lột trần chân tướng sự việc ra trước ánh sáng mà thôi. Sau này giá cổ phiếu nhà họ Lâm bị lao dốc, Lâm Bồi phân chia tài sản đòi ly hôn với vợ đều không liên quan đến cô ta.

Nói chuyện điện thoại xong, Dương Liễu Nhi dặn dò trợ lý, “Bây giờ cô lại phát đi một tin tức, nói rằng...” Cô ta nghĩ ngợi một chút rồi nói, “Lúc đó tình thế quá hỗn loạn, nhìn cũng không rõ, không biết chắc đó có phải là Lâm Du hay không.”

Trợ lý buồn bực, ngờ vực hỏi: “Sao phải thế?” “Không sao cả, tôi nói cô làm thì cô cứ làm đi, sao phải hỏi nhiều như vậy?”

“... Được rồi, tôi đăng tin luôn đây.”

Tại Thành Để Lâm Thiển đi qua đi lại trong phòng, nôn nóng chờ Lý Bất Ngôn hồi đáp. Đến cả cô cũng không nhận ra, dáng vẻ của cô bây giờ không khác với Cố Thành Kiêu đi tới đi lui lúc có chuyện sốt ruột. Một lát sau, chuông điện thoại vang lên, không phải Lý Bất Ngôn gọi đến mà là một dãy số lạ. Lâm Thiển do dự nhưng vẫn nhận, “Alo, ai vậy?” “Chị dâu, tôi là Thẩm Tự An.” “Đội trưởng Thẩm?” Lâm Thiển vừa mừng vừa lo, “Anh báo tin tốt hay tin xấu cho tôi vậy?” Cô biết Thẩm Tự An là chuyên viên công nghệ cao, nắm tin tức rõ nhất. Có anh ra tay thì cô nhất định sẽ tìm ra được kẻ xấu tung tin nhảm. Nhưng cô cũng sợ vì mình tìm đến Lý Bất Ngôn nhờ điều tra mà bị đội trưởng Thẩm ngăn chặn. Dù sao chuyện này cũng không đúng với kỷ luật quân đội của họ. “Chị dâu, chắc chắn tôi sẽ không báo tin xấu cho chị.” Lâm Thiển thở phào nhẹ nhõm, nôn nóng hỏi: “Vậy anh nói mau đi, rốt cuộc ai là người hại Lâm Du?” Thẩm Tự An điềm tĩnh trả lời: “Lúc trước chiến sĩ của chúng ta nhặt được một chiếc máy quay phim ở hiện trường tai nạn. Máy quay đã bị hỏng nhưng thẻ nhớ bên trong vẫn còn nguyên vẹn. Lúc đó phòng của tôi đã bàn giao video tư liệu cho Hội Vì Nghĩa Quên Mình của quốc gia. Cố Đông Quân, Lâm Du, và cả chị nữa, ba người đều được trao tặng huân chương anh hùng quốc gia “Vì Nghĩa Quên Mình?”

“Chuyện này... là thật sao? Sao tôi lại không biết?” “Lão Đại nói nếu chuyện không thành công thì không nói cho chị biết. Nếu thành công thì khắc thông báo biểu dương.” y da, đây đúng là phong cách của Cố Thành Kiêu.

“Là công khai tuyên dương sao? Nếu như vậy có phải Lâm Du được minh oan rồi không?” “Đúng vậy, vốn là định chờ niên học bắt đầu, Hội khen thưởng sẽ tự đến trường trao huân chương và bằng khen trao cho hai người. Nhưng tình hình bây giờ thì phải công bố trước rồi.” Lâm Thiển không nên được bật cười, “Hắc hắc hắc hắc, chuyện này thật tốt. Chúng ta không cần phải làm gì nữa cả.” Thẩm Tự An còn nói: “Hội Vì Nghĩa Quên Mình không cho phép có người ác ý bôi nhọ người tốt, nên quyết định công khai tư liệu video luôn. Chị dâu, chị chờ xem kịch vui đi.”

| Tải iWin