Cảnh Thiên cảm thấy lưỡi mình hơi run lên khi từ chối anh cả một cách tràn đầy lý lẽ.
Dù sao thì vẫn chưa nhận anh em ruột với người ta, 3nhận hai mươi tỷ của người ta có vẻ không thỏa đáng.
Lúc này Cảnh Thiên cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Tại sao nhiều người nhà họ Để1 đến như vậy mà còn chưa đón cô về nhà?
Chỉ cần trở thành em gái danh chính ngôn thuận của nhà họ Đế thì cô vẫn có thể nhận hai mươi tỷ 9này.
Đế Vân Hi cảm thấy lúc này em gái nhà anh ta giống như một con hồ ly nhỏ đang đói, trong mắt tràn đầy khát
vọng, nhưng cô lại… rấ3t ngoan, cô không cần. Để Vân Hi không nhịn được mà cười thành tiếng, nhét tập tài liệu
của mảnh đất Chiến Lệ Xuyên tặng cho anh ta vào lòng C8ảnh Thiên. “Không cần, không cần, thật sự không cần
đâu!”
Mồm Cảnh Thiên nói không cần những cơ thể lại rất thành thật, hai bộ móng vuốt đang buông thõng hai bên người
không khống chế được mà ôm lấy tập tài liệu, như thể rất sợ rơi xuống đất bẩn mất vậy.
Nhìn cô em gái đáng yêu như vậy, ánh mắt Để Vân Hi dịu dàng hơn.
Đây mới là em gái của anh ta chứ. Giống như mọi người trong gia đình anh ta, chuyện yên tiền bạc chưa bao giờ giả
dối. 3
Nghĩ đến cô em gái ở nhà, Đế Vân Hi đã biết tại sao dù anh ta vẫn đối xử với cô ta rất tốt nhưng tình cảm đã phai
nhạt đi rồi.
Bởi vì…
Dù sao thì cô ta cũng không phải người một nhà với họ.
Nếu hôm nay anh ta cho đối phương mảnh đất hai mươi tỷ thì đối phương chắc chắn sẽ không nhận, nhưng cuối
cùng sẽ dùng một chút thủ đoạn để danh chính ngôn thuận lấy mảnh đất đó về tay mình.
Cảnh Thiên nhìn mảnh đất chẳng hiểu sao lại được mình ôm trong lòng, sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, móng
vuốt lại ôm chặt hơn.
Cô nhìn Chiến Lệ Xuyên, chỉ cần anh nói một câu “trả lại nó cho anh Đề” thì cô nhất định sẽ trả lại.
Không ngờ đối phương chỉ cưng chiều liếc nhìn cô và không nói gì.
Vậy…
Rốt cuộc là cô trả hay không trả đây?
Một mình Cảnh Thiên rơi vào sự băn khoăn.
Nghĩ đến hai mươi tỷ…
Nghĩ đến Quan Vũ Thần đã dùng hết tài sản thừa kế cô cho rồi.
Nghĩ đến việc Tịnh nói với cô rằng anh ta đã bán mạng cho cô dâu như vậy rồi, chẳng được cái gì, khó khăn lắm
mới có được chút tài sản thừa kế, vậy mà cô lại định đòi về. Cảm thấy cô không phải là một đại ca
tôt…
Cải câu “anh cầm tài liệu về đi, tôi không cần” không thốt ra được.
Sau khi Cảnh Thiên đắn đo xong thì Để Vân Hi đã hàn huyên xong với ông cụ và chuẩn bị rời đi.
“Hả? Cứ đi như vậy à?”
Để Vân Hi cười nói: “Ừ, ông Chiến và hai người cũng cần nghỉ ngơi, tôi đi trước đây.”
“Vậy thì tôi tiễn anh!”
Hai mắt Đế Vân Hi sáng lên, anh ta nho nhã mim cười gật đầu: “Được, vậy làm phiền cô rồi.”
“He he, anh tặng cho tôi một món quà lớn như vậy, tôi tiễn anh cũng là chuyện nên làm, sau này mỗi lần anh đến tôi đều sẽ tiễn anh.”
Để Vân Hi, Chiến Lệ Xuyên và cả ông cụ đều giật khóe miệng.
Đang nói cái gì thế hả?
Đây là bệnh viện đấy con bé này!