Vết thương của ông cụ Chiến đã không còn đáng ngại gì nữa, Chiến Lệ Xuyên cũng hồi phục tốt, Cảnh Thiên liên
tiếp tục công việc.
Buổ3i sáng, Cảnh Thiên vừa bước vào cửa nhà họ Chiến, đang định vào phòng lấy bình thuốc nước đã điều chế từ
trước, nhân tiện thay quần áo thì nh1ìn thấy Chiến Vũ Hằng đang mặc bộ đồ ở nhà chậm chậm đi xuống từ cầu
thang chỗ góc rẽ.
Anh ta nhìn thấy cảnh Thiên liền mỉm cười chào9: “Em dâu, chào buổi sáng.” Cảnh Thiên cũng mỉm cười chào hỏi:
“Anh cả, chào buổi sáng.”
“Đã ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi, ăn cùng 3với A Xuyên và ông nội ở bệnh viện.”
“Muốn uống một tách trà không?”
“Thôi, tôi còn phải đến đoàn phim, anh cả ăn ngon miệng 8nhé, tạm biệt.”
“Em dâu.”
Khó khăn lắm mới gặp Cảnh Thiên đi một mình, Chiến Vũ Hằng không có ý định bỏ qua.
Cảnh Thiên dừng lại, vẫn mỉm cười: “Anh cá, còn chuyện gì sao?”
Chiến Vũ Hằng bước lên cầu thang, càng lúc càng gần Cảnh Thiên hơn.
Cho đến khi cả hai đã vượt quá khoảng cách an toàn, Chiến Vũ Hằng vẫn không có ý định dừng lại.
“Anh cả, tôi là em dâu. Biểu cảm và khoảng cách mờ ám này của anh sẽ khiến tôi cho rằng anh có suy nghĩ quá
phận với tôi đấy.”
Lời nói của Cảnh Thiên rất ngả ngớn, không giống như đang từ chối khiến đối phương giống như là nhận được lời
mời gọi, mang sự phấn khích đè nén: “Em dâu, có ai đã từng nói là cô rất thông minh chưa?” “Tôi thông minh là sự
thật, không cần người khác phải nói.”
Chiến Vũ Hằng phát ra tiếng cười trầm thấp mà bản thân tự cho là rất gợi cảm từ trong lồng ngực.
“Cô không chỉ thông minh, cô còn đoán đúng rồi.”
Hôm nay Chiến Vũ Hằng đã quyết tâm đến cưa cẩm cô rồi.
Cảnh Thiên không hề cảm thấy tức giận, cô vừa cười vừa nhìn Chiến Vũ Hằng rồi hỏi: “Ý của anh cả là anh thật sự
định đào góc tường của em trai mình à?”
Nhìn Cảnh Thiên vẫn đang cười đùa cợt nhả với mình, Chiến Vũ Hằng thấy hơi bất lực, nhưng cuối cùng thì da
mặt cũng không dày bằng cô, anh ta thu lại nụ cười, nghiêm chỉnh nói: “Thiên Thiên, tôi biết A Xuyên là một người
đàn ông rất ưu tú, cho dù là ngoại hình hay là trí thông minh, cậu ấy đều hơn tôi.”
Cảnh Thiên vẫn dựa vào tay vịn cầu thang, cách Chiến Vũ Hằng đang nói chuyện với cô chưa đầy 25cm. Nhưng
sau khi cẩn thận quan sát, không khó để phát hiện cô đang thực sự rất thả lỏng, thậm chí từng tấc da thịt trên người
cô đang rất lười biếng, giống như một con mèo nhìn con sen múa lửa, mặt như đang nhìn đứa thiểu năng.
Nhìn Cảnh Thiên thản nhiên, hoàn toàn không để anh ta vào mắt, Chiến Vũ Hằng thoáng cảm thấy thất bại, nhưng
lại cháy lên ham muốn chiến đấu.
“Nhưng cô biết đấy, cậu ấy chỉ là một kẻ bại liệt mà thôi.”
“Giáo sư Hồng Lục đã nói rồi, giáo sư J của Viện Nghiên cứu Y học Lawrence rất lợi hại, cô ấy có thể khiến anh ấy khỏe lại hoàn
toàn.”
Chiến Vũ Hằng cười lạnh: “Cô tin à?”
“Tại sao lại không tin?”
Chiến Vũ Hằng khẳng định: “Cô đã từng nghe nói đến giáo sư J chưa? Nếu vị giáo sư này thật sự có thể chữa khỏi bệnh liệt nửa
người trên thì hắn cô ta đã nổi tiếng trong và ngoài nước từ lâu rồi, còn có thể không được ai biết đến à? Thiên Thiên, tôi nói thật với
cô vậy, vết thương của A Xuyên tuyệt đối không thể khỏi được đâu. Một cô gái ưu tú như cô ở bên một kẻ bị bại liệt thì sao có thể
hạnh phúc được chứ?”