TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 300: Phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn th n

Người sẽ nói dối, nhưng camera thì không.

Đoạn video này không những trả lại sự trong sạch cho Lâm Thiển mà còn quay được hung thủ thực sự.

Mã Đạo Tồn kéo thanh thời gian quay ngược lại một lần nữa thì mới nhìn rõ được hung thủ thực sự là ai. Lúc đó Bạch Bối Nhi và Hà Ấu Na đều đã chuếnh choáng say, đi đường không vững. Hai người dìu dắt nhau đi.

Lúc đi qua bên cạnh Lâm Thiên, Hà Ấu Na đang đứng bên phải của Bạch Bối Nhi bỗng nhiên vòng tay trái qua người Bạch Bối Nhi, đẩy mạnh một cái từ bên trái của cô ta.

Động tác vô cùng nhanh gọn, Bạch Bối Nhi chúi người về phía trước rồi ngã ra đất. Hà Ấu Na cũng ngã theo sau.

Mắt nhìn cũng có thể là giả, tai nghe được cũng chưa chắc là sự thật.

Hà Ấu Na cố ý tìm người gánh tội thay. Cho dù người đi phía đối diện có phải là Lâm Thiển hay không, chỉ cần có người thì cô ta đã có thể thực hiện được kế hoạch ve sầu lột xác. Từ góc độ của Bạch Bối Nhi, lực đẩy xuất phát từ bên trái, vậy chắc chắn người cô ta nghĩ tới đầu tiên phải là Lâm Thiển đang đi bên trái.

Chỉ là cô ta không ngờ, người đẩy cô ta lại là chị em tốt Hà Ấu Na. Hà Ấu Na đã dùng trăm phương ngàn kế để đẩy cô ta, vậy mà còn muốn giá họa cho người khác.

Vốn dĩ là một chiêu ve sầu lột xác hoàn hảo, thế nhưng không ngờ người Hà Ấu Na đụng phải lại là Lâm Thiển.

Lần này cô ta quả thật quá xui xẻo. Bạch Bối Nhi hết sức khó chịu, giận đến run người. Cô ta lớn tiếng chất vấn: “Hà Ấu Na, tại sao cậu lại đẩy tôi? Tại sao? Tại sao?” Những người có mặt ở đây cũng tò mò giống như Bạch Bối Nhi.

Mỗi lần có buổi họp mặt, Tiểu Bạch và Na Na đều đi chung. Hai người giống như chị em sinh đôi, luôn như hình với bóng.

Tâm trạng Bạch phu nhân cũng kích động không kém. Bà ta nhìn Na Na trưởng thành, đối đãi với cô tay như con ruột. Đồ gì bà ta chuẩn bị cho Bối Nhi thì cũng kèm theo một phần cho Na Na.

Bà ta không nhịn được mà giơ tay lên tát “bốp, bốp” hai cái lên mặt Na Na. Lòng bàn tay bà ta đau rát. Hà Ấu Na ngồi đó không phản kháng, cũng không có cách nào phản kháng. Trong một đám người thì luôn luôn có kẻ nhiều chuyện, tình thể đảo ngược xuất sắc như vậy quả là đáng săm soi bàn tán.

“Má ơi, đúng là chị em hoa nhựa. Vậy mà tôi cứ cho rằng tình bạn của bọn họ vô cùng bền chắc.” “Đúng là tình cảm mong manh, nói trở mặt là trở mặt. Vừa rồi còn chơi trò hôn môi, nói cái gì mà ngoại trừ đàn ông thì có thể chia sẻ hết mọi thứ, buồn nôn quá mà!” “Tôi đã có cảm giác Hà Ấu Na giống như con chó Pug chỉ biết lấy lòng Bạch Bối Nhi từ sớm rồi. Chỉ có Bạch Bối Nhi mới xem người như cô ta là chị em.”

Hai má Hà Ấu Na đau rát. Hiện trường dư luận đã không thể khống chế, cô ta có cảm giác giống như đang bị lột trần giữa chốn đông người.

“Ha.” Cô ta cười khẩy một tiếng, ngẩng đầu nhìn Bạch Bối Nhi: “Tại sao? Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi tại sao?”

Nếu đã không thể che giấu chân tướng được nữa, cô ta cũng chẳng thèm giả bộ. Mấy năm nay, cô ta đã chướng mắt Bạch Bối Nhi lắm rồi. “Ngoại trừ đàn ông thì có thể chia sẻ hết mọi thứ? Bạch Bối Nhi, cậu thử nói xem cậu đã ngủ với bạn trai tôi bao nhiêu lần rồi hả?” Hà u Na điên tiết lên, chỉ trích: “Ngay cả vị hôn phu của tôi mà cậu cũng không buông tha, cậu còn mặt mũi nào nói chúng ta là chị em tốt?” “Chị em tốt mà như vậy sao? Chị em tốt mà đâm sau lưng tôi một nhát hả? Cậu dụ dỗ bạn trai tôi hết lần này tới lần khác, cậu nghĩ rằng tôi không biết hay sao?”

“Bạch Bối Nhi, cậu tự cho mình là bạch phú mỹ, cao ngạo như khổng tước. Nhưng đối với tôi, cậu chỉ là một con gà có thể tùy tiện xoạc chân ra với bất kỳ ai, một con gà rừng tự động dâng tới miệng cho người ta.” Hà Ấu Na nói rất nhanh. Lời nói tuôn ra lập tức có sức bùng nổ mãnh liệt khiến những người có mặt ở đây khó tin, há hốc miệng.

Phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn thân! Bạch Bối Nhi hoảng sợ trợn trừng mắt, vừa xấu hổ, sợ hãi, lại vừa giận dữ: “Cậu còn nói lung tung nữa là tôi xé nát miệng cậu ra!” “Ha, tối thề với trời, mỗi một chữ tôi vừa nói đều là sự thật. Nếu có nửa điểm giả dối, cả nhà tôi sẽ chết hết!” “Cậu...” Bạch Bối Nhi tức đỏ mắt, gấp gáp lén kéo tay áo mẹ.

Bạch phu nhân tiến về trước, giơ tay lên tát một cái “bốc” nữa, “Nói bậy nói bạ, đẩy con gái tôi còn chưa đủ, cô còn dám bôi nhọ danh dự của nó. Trước đây tôi đúng là mù mắt mới đối xử tốt với cô.”

Hà Ấu Na dùng lưỡi đẩy chỗ má đau rát, lạnh lùng nhìn Bạch phu nhân: “Dì à, dì tưởng tôi không biết chuyện dì bỏ thuốc xổ tôi hay sao?” Mọi người: “...” “Trước cuộc thi vũ đoàn một ngày, dì đưa cơm cho Tiểu Bạch, cũng tốt bụng cho tôi một phần. Tôi ăn xong thì đi nhà vệ sinh suốt một đêm. Cuộc thi ngày hôm sau tôi không thể nào đấu lại Tiểu Bạch, cho nên cậu ta mới có tư cách diễn vai chính.”

“Dì à, thủ đoạn của dì như thế là đối tốt với tôi sao? Tiểu Bạch, cậu và mẹ cậu đều xấu xa như nhau. Từ nhỏ tới lớn, lúc nào cậu cũng tìm trăm phương nghìn kế để chiếm lấy đồ của tôi, nào là quần áo, túi xách, trang sức, kể cả bạn trai. Cậu làm vậy là là có ý gì, rõ ràng là tâm lý biến thái mà!” Bạch Bối Nhi vừa tức lại vừa đau lòng. Bất chấp mắt cá chân đau nhói, cô ta đi thẳng một mạch lên phía trước, dùng hai tay đẩy mạnh “người bạn tốt” đang ngồi trên ghế.

Cái ghế ngã “rầm” xuống đất. Hà Ấu Na cũng ngã theo sau.

Bạch phu nhân vô cùng phẫn nộ, vừa đau lòng cho con gái, vừa cảm thấy lạnh lòng vì bao năm qua đã yêu thương một kẻ vong ân bội nghĩa. Phải nói thế nào mới hả giận đây?

Thân hình Bạch phu nhân mập mạp, béo tròn của phụ nữ trung niên, sức lực lớn, lại đang cực kỳ phẫn nộ cho nên sự tàn nhẫn tăng lên gấp bội. Bà ta không nói nhiều, vung tay vung chân hành hung Hà Ấu Na đang nằm dưới đất.

Người bên cạnh không ai lên tiếng, không ai tiến lên ngăn cản.

Cuối cùng vẫn là cảnh sát phải kéo Bạch phu nhân ra. Chuyện này đúng là một trò khôi hài, tình thế xoay chuyển nhanh như chong chóng, đủ để mọi người đem ra bàn tán trong lúc rảnh rỗi.

Tình cảm ở chốn quyền thế thật mỏng manh. Đừng nói là tình bạn, có khi ngay cả tình thân ruột thịt cũng có thể dễ dàng đổ vỡ. Sau đó cả ba người nhà họ Bạch và Hà Ấu Na đều bị mời đến đồn cảnh sát.

Trước khi đi, Bạch phu nhân còn quăng lại mấy câu tàn nhẫn, chắc chắn cuộc sống ở đồn cảnh sát của Hà Ấu Na sẽ không mấy dễ chịu. Mọi người tản đi, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển chuẩn bị về phòng. Bữa tiệc này đã ầm ĩ đến hơn nửa đêm. Thế nhưng cũng nhờ chuyện này mà những người xung quanh biết được Cố Thành Kiêu xem trọng Lâm Thiển đến mức nào.

Cổ Nam Hách áy náy đưa hai người tới thang máy: “Chị dâu, em phải nói một câu xin lỗi chị. Sorry.” Lâm Thiển lắc đầu nói: “Không sao, xem như mở rộng tầm mắt”

Cố Thành Kiêu ném tới vẻ mặt “Đừng phá hỏng chuyện anh đã dặn”, rồi nói: “Đừng chơi muộn quá, không còn sớm nữa.”

Cố Nam Hách ra dấu tay OK: “Em biết rồi.”

Trở lại phòng tổng thống, Lâm Thiển mệt như chó, đang muốn đá giày cao gót đi thì đột nhiên nhớ tới lại lịch đôi giày cao quý này. Cô cẩn thận cởi ra, đặt ngay ngắn tại vách tường. “Anh giúp em.” Cố Thành Kiêu thấy cô muốn kéo khóa sau lưng thì chủ động tiến lên giúp đỡ: “Đáng lý anh nên từ chối, đã để em chịu uất ức rồi.”

“Không sao.”

| Tải iWin