Tần Dịch vẫn tỏ vẻ buồn bã, tổn thương, đau lòng.
“Chị Thanh, tôi biết có lẽ chị có lại lịch không tầm thường, nhưng 3đây là chuyện giữa tôi và Thiên Thiên, cho dù
chỉ là người trong fanclub của cô ấy thì xin chị hãy cho chúng tôi một chút kh1ông gian và tôn trọng tối thiểu được
không?”
“Ô, bây giờ lại biết xin người ta tôn trọng rồi à? Thế thì cậu đã tôn t9rọng Thiên Thiên khi cậu nên tôn trọng con bé
chưa? Chàng trai trẻ, làm người đừng có tiêu chuẩn kép như thế, đừng lúc nào c3ũng coi người khác như đồ ngu.”
“Chị Thanh, chị phi lời với anh ta như vậy làm gì? Em với anh ta hoàn toàn không phả8i là người yêu. Anh ta có yêu
em hay không thì liên quan quái gì đến em đâu. Em không có lý do gì để phải vạch rõ ranh giới với tất cả mọi
người, hứng chịu anh ta giở trò với em sau lưng chỉ vì anh ta yêu em được. Cái kiểu logic kỳ cục này của anh ta, chị
đừng để bị anh ta kéo vào. Anh ta là đồ trà xanh, giỏi lấy lòng thương hại của người khác lắm.”
Cảnh Thiên tuôn một tràng, nhắc nhở tất cả mọi người có mặt.
Đúng rồi, anh yêu Cảnh Thiên hay không thì liên quan gì đến Cảnh Thiên đầu? Cho dù là người yêu, chỉ vì người
khác tặng quà cho người yêu anh mà anh đi bôi nhọ người ta? Đây hoàn toàn không phải chuyện mà một người bạn
trai có thể làm ra được!
Tần Dịch nhìn Cảnh Thiên một cách không thể tin nổi: “Thiên Thiên, sao em lại có thể đối xử với anh như thế?
Trước đây không phải em rất muốn anh công khai quan hệ giữa chúng ta sao? Bây giờ anh công khai rồi, vì sao em
lại không thừa nhận? Là vì Vân Tiêu sao?”
Điện thoại trong túi Tần Dịch đã mở sẵn chức năng ghi âm, chỉ cần Cảnh Thiên thốt ra nửa câu quá đáng, anh ta có
thể đem đoạn ghi âm ra uy hiếp cô. Bởi vì chỉ có anh ta mới biết cô đã kết hôn.
Nhưng Cảnh Thiên hoàn toàn không mắc lừa.
“Tôi với anh là người yêu, muốn anh công khai lúc nào? Tần Dịch, ăn thì có thể ăn bậy nhưng nói thì không được
nói bậy đâu nhé. Anh có ảnh thân mật giữa tôi và anh không? Cho dù là một bức ảnh thôi cũng được.”
Tần Dịch: …
Nhìn bộ dạng đần độn của anh ta, Cảnh Thiên biết ngay là anh ta không có.
Trong trí nhớ của cô, Tần Dịch hoàn toàn không muốn chụp ảnh chung với Cảnh Thiên, sợ Cảnh Thiên sẽ gây ảnh
hưởng đối với sự nghiệp của anh ta.
“Đến một bức ảnh chụp chung thân mật mà anh cũng không có, anh nói anh là người yêu tôi thì là người yêu tôi à?
Anh muốn nói anh là bố ruột thất lạc bao năm của tôi, chẳng lẽ tôi còn phải nuôi anh đến già?”
Lúc này, điện thoại của mọi người đều phát ra tiếng ding doong, mọi người lấy điện thoại ra xem rồi lũ lượt cảm
thấy kinh ngạc.
Tạ Thanh Nghiên thấy bài đăng của ông cụ Chiến, bà cười: “Được rồi, cũng chẳng có gì đáng nói, nói nhiều đến
mấy thì cậu cũng đi đứt rồi.” Thấy Tạ Thanh Nghiên huơ điện thoại, Tần Dịch vội vàng lấy điện thoại ra xem, vừa
mở ra đã trông thấy bài tẩy chay của Chủ tịch hội đồng quản trị AUPU Group Chiến Nhân Hạo với anh ta. Điều
khiển Tần Dịch sợ đến vỡ mật chính là người kia còn tag tất cả các nhãn hàng đang mời anh ta quay .
Hơn nữa tất cả đều là nhãn hiệu cao cấp, cát xê cao và đã ký hợp đồng với anh ta. Nhãn hàng yêu cầu anh ta trong
thời gian đại diện thương hiệu không được có các hành vi gây ảnh hưởng đến hình tượng, mang đến hiệu ứng tiêu
cực đối với thương hiệu.
Bây giờ các nhãn hàng kia còn bị Chủ tịch hội đồng quản trị của AUPU Group chỉ mặt.
Hết rồi!
Hết thật rồi! Đầu óc Tần Dịch trống rỗng, anh ta cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Chính vào lúc này, một nhóm cảnh sát tiến vào trường quay.
“Tần Dịch, có người tố cáo anh cố tình vu khống dựng chuyện, bây giờ mời anh theo chúng tôi đến đồn cảnh sát để phối hợp điều
tra.”