“Được rồi, tạo không nói linh tinh với mày nữa. Tao đến tìm mày là vì có hai việc bắt buộc phải cần mày đi làm.”
“Thứ nhất, tạo vớ3i bố mày cũng nhìn ra là mày thực sự không muốn yêu đương gì với Tần Dịch nữa, nhưng chúng
ta làm người, vẫn nên vui lòng người đến vừa l1òng người đi. Hồi xưa bố mẹ cũng nể phần mày với Tần Dịch yêu
nhau nên bố mày mới đầu tư mười triệu vào công ty của mẹ nó, nếu Tần Dịch x9ảy ra chuyện thì tiền cũng không
rút về được. Bây giờ mày đã giỏi rồi, Tần Dịch vào đồn cảnh sát chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay với mày3, thế nên
cho dù máy dùng cách gì, giúp Tần Dịch ra khỏi đồn cảnh sát, khôi phục danh tiếng cho nó, để xưởng bánh trung
thu của mẹ nó tiế8p tục kiểm tiền cho bổ mẹ, sau này mày với Tân Dịch ai đi đường này, bố mẹ không quản mày
nữa.”
“Thứ hai, khu nhà bố mẹ tự nhiên có hai vợ chồng rất giàu đến, đánh tao, bố mày và Tiểu Lạc một trận. Đến bây giờ
Tiểu Lạc vẫn đang nằm trong bệnh viện, còn tao… mày nhìn tao bây giờ thành cái dạng gì rồi!”
Nói xong, Trình Thục Ngọc tháo kính và khẩu trang ra, còn cho Cảnh Thiên xem nguyên hàm răng giả của mình.
Thấy mặt Trình Thục Ngọc như cái thủ lợn, Cảnh Thiên nhướng mày, chỉ muốn nói một tiếng: “Đánh hay lắm!”
“Tao biết tạo từng đối xử không công bằng với mày, mày oán hận trong lòng, nhưng dù gì thì tao cũng mang thai
mười tháng, sinh ra mày nuôi nấng mày. Nhà tự nhiên bị đốt, bố mẹ còn bị đánh như thế này, mày là con gái cũng
không thể khoanh tay mặc kệ chứ?”
Thấy Trình Thục Ngọc đã nói xong, Cảnh Thiên mới thong thả đáp lại: “Thứ nhất, tôi yêu đương với Tần Dịch lúc
nào?”
Trình Thục Ngọc trợn mắt lên: …???
“Người yêu đương với Tần Dịch không phải là Cảnh Lạc à?”
Cảnh Thiên cười tươi rói, nhưng còn bước nữa là xong thì cô lại thà chết cũng không chịu nhận, thể có tức không.
Hồi trước họ không muốn để Tần Dịch có liên quan gì với Cảnh Thiên, thế nên không thừa nhận Tần Dịch là người
yêu của Cảnh Thiên, muốn để Cảnh Lạc nắm lấy nguồn tài nguyên tốt hơn này. Nhưng bây giờ Cảnh Lạc đã có cậu
Bạch, Tần Dịch đã là ôn dịch đối với họ rồi, làm sao có thể để Cảnh Lạc liên quan gì đến Tần Dịch được?
Trình Thục Ngọc hạ giọng xuống rồi nói: “Cảnh Thiên, sao bây giờ mày lại như thế này? Đừng tưởng tao không
biết, nếu không phải Tần Dịch hèn nhát thì mày sẽ không lấy Chiến Lê Xuyên. Bây giờ thì sao? Thấy Chiến Lê
Xuyên đẹp, lại có thể làm chỗ dựa cho mày nên mày đạp Tần Dịch cho em gái mày à?”
Nhìn Trình Thục Ngọc tức giận, Cảnh Thiên rất vui vẻ.
Tính nết cô là như vậy, không thích giết người theo nghĩa đen. Giết người phải diệt chỉ trước, cô chỉ thích nhìn kẻ
địch bị cô làm cho tức chết nhưng lại không làm gì được cô.
“Mẹ à, mẹ đừng nói linh tinh nha. Đến bây giờ con vẫn còn trong trắng, còn nó thì đã phát sinh quan hệ với Tần Dịch từ lâu rồi, làm
sao Tần Dịch có thể là người yêu của con được? Chẳng lẽ… nó thấy Tần Dịch dính vào kiện cáo, không còn cơ hội phát triển nữa nên
quyết định đu bám vào người đàn ông khác rồi?”
Trình Thục Ngọc trợn trừng mắt: “Sao mày lại có thể vu vạ cho em gái mày như thế? Nó phát sinh quan hệ với Tần Dịch lúc nào?
Còn nữa, cái gì gọi là đu bám? Một đứa con gái tốt như nó, mày đừng hủy hoại thanh danh của nó!”
“Chị Thiện, đồ chi cần đây ạ.”
Thấy Quan Vũ Thần đột ngột xuất hiện, Trình Thục Ngọc vội vàng quay người đeo khẩu trang và kính râm lên.