“Nhưng với tư cách là bố mẹ của nó, nó phải phụng dưỡng và tôn trọng chúng tôi ở mức cơ bản. Có thể tôi đã kiến
nghị chuyện 3khiến cho nó không thoải mái, nó không làm thì thôi đi, có cần phải cử người đập xe của tôi không?
Cho rằng cử mấy người xã1 hội đen đập xe của tôi thì tôi không biết là nó làm à? Tôi sẽ không bắt nó mua cho tôi
một chiếc xe mới à?”
“Cậu n9ói với nó, chúng tôi đã hoàn toàn bị nó chọc tức rồi, phận làm con cái, nó còn chẳng dành cho chúng tôi sự
tôn trọng cơ bản3 nhất, nếu nó không làm được những gì tôi nói, hoặc là nó định chèn ép chúng tôi thông qua cậu
ba thì chúng tôi cũng chỉ có8 thể thực sự coi nó là đứa con gái bất hiếu thôi. Bây giờ dù gì nó cũng biển bản thân
mình thành người nổi tiếng trên mạng thông qua đủ loại tin tức bên lề không chính quy rồi. Nếu nó muốn lăn lộn
trong làng giải trí thì bảo nó suy nghĩ thật kỹ vào.”
Nói xong, không đợi Trạch Ngôn lên tiếng, bà ta đã cúp điện thoại luôn.
“Bà có vấn đề à? Bà oán trách một chút thì thôi đi, nói mấy lời nặng nề như vậy, chẳng khác nào nói với Chiến Lệ
Xuyên, chúng ta muốn cá chết lưới rách với họ à? Nguồn mạch kinh tế của chúng ta đang nằm trong tay cậu ta, bà
như vậy không sợ cậu ta xử lý chúng ta sao?
Trình Thục Ngọc liếc nhìn Cảnh Học An, phẫn nộ nói: “Cứ trước sợ sói sau sợ hổ như ông, ông đối xử với nó tốt
như thế, sao không thấy nó biểu gì cho ông? Nó là một đứa vô ơn, ông không thấy kể từ sau khi kết hôn với Chiến
LệXuyên cả con người nó đều thay đổi rồi à? Lúc trước e là Tần Dịch có giơ chân ra bảo nó liếm thì nó cũng sẽ cảm
thấy cái chân thổi đó rất ngọt, bảo nó giao cả tính mạng cho Tần Dịch nó cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng ông
nhìn xem bây giờ nó đối xử với Tần Dịch như thế nào? Hừ, con súc vật đó, cho dù ông đối xử tốt với nó hơn nữa thì
cũng không khiến nó cảm động đầu, còn không có tác dụng bằng cá chết lưới rách và uy hiếp.”
Trình Thục Ngọc đã bị Cảnh Thiên chọc giận đến đỉnh điểm, mặc dù những gì bà ta nói ra rất khó nghe, nhưng
cũng khiến Cảnh Học An thấy có lý.
Nhưng ông ta lại cảm thấy có gì đó không đúng. Tóm lại, trước khi ông ta nghĩ ra cách, đành chấp nhận phương
pháp của Trình Thục Ngọc.
“Mẹ, mẹ nhất định phải bảo Cảnh Thiên xử lý chuyện này cho con, nếu không thì mẹ Tân Dịch sẽ đăng video của
con và anh ta lên, con và cậu Bạch coi như xong. Một dòng họ giàu có như nhà cậu Bạch, tuyệt đối sẽ không cho
phép một ngôi sao nhỏ bé có vết nhơ như con gả vào đâu.”
Cảnh Lạc tỏ ra lo lắng.
“Yên tâm đi, con là ngôi sao, con sợ tai tiếng, bây giờ nó nổi tiếng hơn con, nó càng sợ tai tiếng hơn. Trong thời gian
này con cứ hoàn thành bản nhạc trước đây đi, sau đó lại phát hành một bài hát, bên phía cậu Bạch cũng nói là muốn
giới thiệu tài nguyên mới cho con, mức độ nổi tiếng của con sẽ nhanh chóng tăng lên thôi.”
“Vâng.” Cảnh Lạc gật đầu: “Bây giờ chỉ cần mẹ Tần Dịch đừng kéo con xuống là được.”
“Bố bọn trẻ, tương lai của nhà họ Cảnh chúng ta đều nằm trên người Tiểu Lạc, sau này chắc chắn chúng ta sẽ theo
Tiểu Lạc đến châu Đế để phát triển. Chỗ Cảnh Thiên, ông muốn sau này nhà họ Chiến luôn giúp đỡ chúng ta là
không thể nào, cho nên chúng ta mua bán trong một lần, giúp Tiểu Lạc vượt qua cửa ải khó khăn này là được. Còn
về nhà họ Chiến, tôi thấy chúng ta không cần phải sợ họ, dù sao thì cậu Bạch cũng là người châu Để, hơn nữa nhà
họ Bạch được nhà họ Tạ chống lưng. Nhà họ Chiến có giàu hơn nữa thì cũng chỉ là thương nhân mà thôi, còn có thể
chống đối với nhà họ Tạ được à?”
Cảnh Học An cũng hít một hơi thật sâu và thở ra, sau đó gật đầu.
“Hờ hờ.” Tạ Thanh Nghiên cười lạnh: “Sao em lại không biết sau lưng Bạch Đồ còn có chuyện của nhà họ Tạ em
nhỉ? Đừng mơ đẹp quá. A a a a… ông xã, em đã bị bọn họ làm cho buồn nôn chết đi được rồi, có thể đừng để bọn họ
nhảy nhót trước mặt em nữa được không?”