“Bởi vì con gái nhà họ, tức là Tạ Thanh Nghiên đã bị bắt cóc từ bé, mãi đến sau này sinh được bốn đứa con rồi mới
được gia đình tìm về. Lúc tì3m về, Để Tịnh Hiên đã kết hôn với Tạ Thanh Nghiên nhiều năm, thế nên cái ông nhà
họ Tạ kia nghĩ rằng Để Tịnh Hiên là đồ con lợn vô liêm sỉ, d1ũi mất cải trắng xinh xắn nhà ông ta, ôm cục tức trong
bụng đến tận bây giờ đấy.”
Chiến Lệ Xuyên tiếp tục việc của mình, không muốn9 để ý đến ông mình.
Nhưng ông cụ vẫn tiếp tục màn hóng hớt và suy đoán của mình.
“A Xuyên, cháu nghĩ xem, bố vợ cháu đã có bố3n đứa con làm bảo đảm rồi mà đến giờ vẫn không được bố vợ của
ông ta ngó ngàng. Cháu và Thiên Thiên còn chẳng có lấy một đứa con, sau này chá8u lấy gì để đứng vững chân
trong nhà họ Để?”
Chiến Lệ Xuyên mím chặt môi, nhưng tốc độ sửa người máy đã chậm đi thấy rõ.
“Bố vợ cháu đã chịu cơn giận của bố vợ ông ấy bao nhiêu năm rồi, chắc chắn ông ấy có thể hiểu được tình hình của
cháu, tốt với cháu hơn một chút.”
Ông cụ dộng cây gậy: “Cháu bị ngu all!”.
“Cháu nhìn nước Z thời cổ đại xem, có nàng dâu nào là không phải chịu đựng sự hà khắc của mẹ chồng, thậm chí
còn có thể nói là ngược đãi. Nhưng khi các cô con dâu trở thành mẹ chồng rồi, họ có đối xử tốt với con dâu của
mình không?”
Chiến Lệ Xuyên: …
“Con người là như vậy, người ta chịu ẩm ức bao nhiêu năm, mãi mới thoát ra được, có một cô con gái như hoa như
ngọc nhưng lại gả cho cháu, hơn nữa còn là với phương thức xung hỉ, cháu nghĩ nhà họ Để có thể nhịn được cơn
giận này à?”
Chiến Lệ Xuyên lại dùng hành động đang làm lại, nhìn về phía ông nội của mình.
Ông cụ bứt rứt cả người, ông gần khuôn mặt già nua lên và nói: “Cháu nhìn ông chằm chằm như thể làm gì? Cháu
như vậy sẽ khiến ông nghĩ như ông đã làm chuyện gì khuất tất ấy!”
“Ông nội, thực ra là ông muốn cháu đẻ một đứa chất cho ông phải không?” Nghe cháu trai chọc thẳng vào trọng
điểm, ông cụ đưa mắt đi, nghiêm túc nói: “Khốn nạn! Ông nội cháu là người như vậy sao?”
Chiến Lệ Xuyên mím môi, không nói gì, cứ nhìn chòng chọc vào ông như vậy.
Ông cụ nói tiếp: “Cháu là cháu trai của ông! Ông còn có thể hại cháu chắc? Cháu nghi thử xem nhà họ Để kia và
nhà họ Cảnh có thể giống nhau à? Tất cả ưu thế của cháu đều không phải là ưu thế trước mặt nhà họ Đế nữa. Cháu
còn lại gì?”
“Cháu có một trái tim chân thành.”
“Ha ha ha ha ha…”
Ông cụ đột ngột cười phá lên không còn chút hình tượng nào.
“Ôi cháu trai ngoan của ông, cháu đúng thật là… Cháu muốn ông chết vì cười à? Tuy cháu đúng là trai tân, chưa
từng yêu ai bao giờ, nhưng bình thường cháu có thể đứng dồn hết suy nghĩ vào học thuật và nghiên cứu không?
Cháu có thể thức thời được không? Cháu tưởng theo đuổi một cô gái, có chứng nhận kết hôn, có một trái tim chân
thành, có một ít tiền là ngon à? Như cháu thì rất nhiều đàn ông bên ngoài đều có thể làm được. Khả năng cạnh
tranh của cháu ở đâu?”
“Cháu giàu hơn bon ho, đẹp hơn bọn họ.”
Ông cụ lắc đầu quây quậy: “Ông nói cho cháu biết, tiền mà nhiều đến một mức độ nhất định thì cảm giác hạnh phúc nó mang đến cho
con người sẽ giảm đi. Còn về đẹp.. tuy đúng là mặt tiền của cháu rất đẹp, những tiếp xúc lâu như vậy rồi, ông dám chắc chắn Thiên
Thiên không phải kiểu con gái nông cạn, cháu làm sao mà sống nhờ mặt được?”
Chiến Lệ Xuyên: ..
Nhưng nghĩ đến bộ dạng vợ mê mần trước nhan sắc của mình, anh nghĩ vợ anh cũng thích ngoại hình của anh lắm. “A Xuyên này,
ông nội có bao giờ hại cháu đâu. Cháu phải nghe lời ông nội, nghĩ cách gạo nấu thành cơm đi.”