*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến Lệ Xuyên nghe thấy có người bước vào liên lập tức quay người lại, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén khiển Cảnh
Thiên hơi ngơ ngác.
br>
Bởi vì cô chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm như vậy của Chiến Lệ Xuyên kể từ khi cô quen anh, cho dù là lần đầu
tiên cô tiế1p xúc với anh.
Đợi khi Cảnh Thiên nghĩ mình đã nhìn nhầm rồi, chớp mắt nhìn lại thì làm gì còn người đàn ông mạnh mẽ và
hu9ng ác như vậy nữa?
Đứng trước mặt cô dường như là một con chó lớn bị bỏ rơi và không biết làm thế nào.
Mấu chốt là3 con chó này còn vô cùng thê thảm.
“Sao anh lại chảy máu mũi nữa thế?” Lúc trước khi bị bại liệt, có một lần vì bị chảy má8u mũi mà phải vào phòng
kiểm tra, bây giờ lại chảy máu mũi nữa rồi.
Cảnh Thiên đi thẳng đến trước mặt Chiến Lệ Xuyên, lấy bàn tay ướt đẫm của anh ra và đặt ngón tay lên.
Chiến Lệ Xuyên liếc nhìn đường nét giữa váy ngủ bằng lụa của vợ mình, máu mũi không kìm được mà lại chảy ra.
Cảnh Thiên bỗng thấy một giọt máu tươi rơi bên cạnh ngón tay đang bắt mạch của mình, cô ngẩng đầu nhìn, thấy
đối phương lại chảy máu mũi, cô nhanh chóng giơ tay ra ấn vào huyệt vị bên dưới mũi.
Không lâu sau, máu ngừng chảy. Sau khi Cảnh Thiên giúp anh xử lý chỗ máu mũi kia xong mới hỏi: “A Xuyên, anh
có khó chịu chỗ nào không?”
“Không.” Giọng Chiến Lệ Xuyên rất khàn, Cảnh Thiên thấy vậy liền rối loạn.
“Vậy thì… mau mặc quần áo vào đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Tâm trạng Chiến LệXuyên vô cùng tốt sau khi nhìn thấy ánh mắt của Cảnh Thiên lướt qua cơ thể mình và có vẻ hốt
hoảng.
“Phòng ngủ của anh không có giường à?”
“Ừ, đó là giường bệnh, tôi đã bảo người xử lý rồi.”
“Giường mới thì sao? Khi nào thì giường mới được mang tới?”
“Còn đang được đặt làm.”
Cảnh Thiên: …
“Vậy trong thời gian này, anh định ngủ trên ghế sofa à?” “Tôi không có giường.”
Nhìn vào đôi mắt trong veo của Chiến Lệ Xuyên, cô muốn nói “Tôi tin anh quá cơ”, nhưng lời nói đến bên môi lại
nuốt vào.
“Nhà họ Chiến lớn như vậy, nhiều phòng như vậy, anh muốn loại giường gì mà không có?”
“Tôi không thích ngủ trên giường của người khác. Tôi không thể nằm trên giường của người khác được.” “Vậy anh
nằm trên giường của tôi như thế nào hả?” Cảnh Thiên phản pháo lại mà không cần suy nghĩ. Chiến Lệ Xuyên cũng
trả lời không cần suy nghĩ: “Em đâu phải là người khác.”
…Được rồi.
“Vậy…”
Cánh Thiên băn khoăn hồi lâu, cũng không nhẫn tâm để một bệnh nhân giúp cô đến tận ba giờ sáng ngủ một mình
trên ghế sofa: “Hay là anh ngủ chỗ tôi?”
Chiến Lệ Xuyên kìm nén khóe môi sắp không nhịn được mà nhếch lên, nghiêm túc hỏi: “Tôi ngủ trên giường em,
vậy em ngủ ở đâu?”
“Giường của tôi rộng hai mét ba, thể nào cũng đủ để cho hai người chúng ta ngủ chứ. Anh cũng không thể để tôi
ngủ sofa được!”
Nhưng sau khi nói xong, Cảnh Thiên lại có cảm giác đang lợi dụng người khác.
“Được, cảm ơn Thiên Thiên.”
Đang nghĩ bản thân làm vậy liệu có sai không, Chiến Lệ Xuyên đã cảm ơn cô rồi.
Cành Thiên liếc nhìn đôi mắt trong veo sáng ngời của anh, ngay lập tức bỏ những suy nghĩ bấn thiu đó ra khỏi đầu. “Vậy thì đi thôi.
Trước khi giường của anh được chuyển tới thì anh cứ ngủ ở chỗ tôi đi.”
“Được.”
Chiến Lệ Xuyên được Cảnh Thiên dắt đi, giả bộ từ chối, mang theo chút khó xử chính thức bước vào phòng ngủ của Cảnh Thiên.