Cảnh Thiên nghe bảo là có nhiều tiền như vậy, mắt sáng rực lên.
“Ôi! Mẹ giỏi quá. Mẹ xinh đẹp, dáng người cũng đẹ3p, tính tình cũng tốt, còn bênh vực con, còn có tiền nữa. Con
nghĩ cô gái nào trên thế giới này cũng muốn có được một ng1ười mẹ như mẹ”
Tạ Thanh Nghiên được con gái khen như vậy, hoàn toàn quên mất rằng bên cạnh mình vẫn còn ông chồn9g.
“Thế thì con cứ cầm chỗ tiền này mà tiêu đi, tiêu hết rồi thì bảo mẹ”
“Mẹ à, thực ra con cũng có tiền3 mà, không cần ăn bám mẹ đâu.”
Tuy đúng là cô rất yêu tiền, nhưng hình như người nhà của cô đều nghĩ rằng cô rất8 nghèo, sau đó ai cũng nằng nặc
nhét tiền vào tay cô.
Bây giờ cô đã hoàn toàn cảm nhận được thiện ý của người thân rồi, thế nên cô có thể nói với họ rằng, thực ra cô
cũng có nhiều tiền lắm, cô sẽ không kéo chân người nhà đầu.
“Con là con gái của mẹ, con không ăn bám mẹ thì con ăn bám ai? Thiên Thiên, mẹ nói cho con biết, đàn ông trên thế
giới này không có ai đáng tin đầu, nhà chúng ta muốn gì cũng có, chỉ cần con muốn ăn bám, bố mẹ sẽ cho con ăn
bám bất cứ lúc nào, con cứ ăn bám thoải mái. Biết chưa?”
Đế Tịnh Hiên bên cạnh vội vàng gật đầu.
Bởi vì đây là lần đầu tiên vợ ông nhắc đến tên ông. Đột nhiên, điện thoại của Để Tịnh Hiên kêu một tiếng. Sau khi
đọc tin nhắn do Bạch Chinh gửi cho mình, Để Tịnh Hiên cũng lấy một tấm thẻ đen vàng trong túi ra, đưa đến trước
mặt Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên liếc nhìn chiếc thẻ đen vàng có thể chi tiêu vô hạn, đang không biết nên nói gì thì nghe Để Tịnh Hiên
báo: “Thiên Thiên, đây là chút lòng thành của bố và mẹ. Trong này có hai mươi tỷ, con cứ cầm lấy mà tiêu. Nếu hết
rồi thì bảo với bố”
Cảnh Thiên: …
Lại là hai mươi tỷ.
Cô có cảm giác như chỉ cần dựa vào số tiền lì xì mà bố mẹ, anh trai và chồng cho, cô có thể trở thành người giàu nứt
đố đổ vách.
Tạ Thanh Nghiên giật lấy tấm thẻ trên tay chồng mình rồi săm soi: “Mình à, sao thẻ có số dư vô hạn lại biến thành
thẻ số dư có hạn rồi? Sao chỉ có hai mươi tỷ thôi?”
Để Tịnh Hiên: …
Có một kiểu vợ trời sinh đã có tính hại chồng.
“Bởi vì ban nãy tôi thấy mình đã lấy ra một tấm thẻ hai mươi tỷ rồi, tôi sợ đưa thẻ số dư vô hạn cho con gái, con gái
lại không lấy, thế nên mới bảo Bạch Chinh đổi lại”
Tạ Thanh Nghiên bèn bảo: “Bố con nói cũng đúng, hai mươi tỷ có giới hạn, như vậy con cũng có thể tiêu tiền vui vẻ
hơn. Bố mẹ không thể ở bên con khi con còn nhỏ, bây giờ con đã lớn rồi, cũng không cần ở bên con quá nhiều nữa,
chỉ mong số tiền tiêu vặt này có thể trở thành cái gốc để con qua lại với người khác, để con biết rằng trên thế giới
này, con còn có gia đình đáng tin tưởng nhất luôn đứng phía sau ủng hộ con”
Hai tấm thẻ mỏng manh lại bỗng có trọng lượng lớn hơn cả bốn mươi tỷ.
Cảnh Thiên vừa cười vừa nhận lấy: “Cảm ơn bố, cảm ơn mẹ”
“Ôi, con gái yêu của mẹ!”
Tạ Thanh Nghiên không nhịn được mà nhào lên ôm chặt lấy con gái.
Để Tịnh Hiên lưỡng lự một lát rồi cũng vội vàng bước lên ôm.
Ôm con gái mềm mại đáng yêu, Đế Tịnh Hiên lại thấy buồn rầu.
Nếu có thể được bế con gái từ nhỏ, ông đã có thể ôm nhiều hơn, ôm hẳn hai mươi năm.
Lúc này hạnh phúc bao nhiêu, trong lòng lại hận bấy nhiêu.
“Cốc cốc cốc..”
Tiếng gõ cửa bồng vọng từ bên ngoài vào.
Để Tịnh Hiên cau mày, lúc này Bạch Chinh lại dám phá hoại cuộc đoàn tụ của gia đình ông sao? Để Tịnh Hiên định đuổi đi, nhưng
nghĩ mình phải giữ hình tượng người cha hiền từ trước mặt con gái, ông đành im lặng.
Người bên ngoài gõ cửa ba lần rồi kéo luôn cửa ra.