“Đúng vậy, đội trưởng của chúng tôi là người như thế nào, không cần anh nhọc lòng. Bởi vì bây giờ cũng có chung
một đội nữa đâu”
“Đâ3y là phòng nghỉ của chúng tôi.”
Hai thành viên còn lại ra lệnh đuổi khách ngay lập tức.
Họ biết việc Tề Thịnh từng là đội t1rưởng của đội Heyday, trước đây Tề Thịnh từng dẫn đội Heyday giành được
hạng nhất toàn quốc, nhưng lại thất bại trong cuộc thi đấu với đội 9của nước R.
Trận đó thua rất kỳ lạ, hoàn toàn không thể hiện được trình độ của Tề Thịnh.
Sau trận đó, đội trưởng Tề Thịnh b3ị đuổi, Ngô Cực trở thành đội trưởng, đội Heyday đổi tên thành đội Brilliant.
Sau đó có rất nhiều người đồn rằng, Tề Thịnh nhận quà8 của nước R nên mới khiến đội Heyday thua.
“Biết chỗ này là phòng nghỉ của bọn bay nên bọn tao mới cố tình đến xem bộ dạng thảm hại của thằng giặc bán
nước chứ” Phó đội trưởng Đỗ Huyền của đội Brilliant cười tít mắt, lên tiếng.
“Mày nói ai là giặc b*n n**c?”
Khúc Thừa Ý của đội Shadow ghét nhất là kiểu nói như thế, cậu ta vung nắm đấm về phía Đỗ Huyền.
“Thừa Ý!” Tề Thịnh đột ngột quát to, đứng dậy khỏi sofa.
Anh đi đến bên cạnh Khúc Thừa Ý rồi nắm chặt lấy vai cậu ta, nói: “Bọn họ đến là để chọc tức chúng ta, kệ đi”
Đỗ Huyện cười: “Đúng rồi, anh đã nhận lợi ích từ người khác rồi làm giặc b*n n**c, tất nhiên sẽ không để ý mấy
cái này rồi. Nhưng…”
Đỗ Huyền liếc nhìn người của đội Shadow đang tức giận, vừa cười vừa nói tiếp: “Chỉ khổ đám đồng đội mới của
anh, chẳng hiểu sao lại đi theo một thằng giặc b*n n**c”
Bich!
Phó đội trưởng Đỗ Huyền vừa dứt lời, hắn ta đã được ban cho một phát nổ đom đóm mắt.
“Đứa quái nào thế?”
Đỗ Huyền quay đầu lại, trông thấy Cảnh Thiên.
Mắt Đỗ Huyền trợn trừng.
Bởi vì hắn ta thích lướt Weibo khi rảnh, thế nên hắn ta gần như nhận ra ngay cô gái trước mặt mình là ai chỉ sau một ánh mắt.
“Thiên Phản Pháo?”
Cảnh Thiên ngơ ngác, sau đó mới nhận ra rằng người kia gọi mình là gì.
“Sao cô lại đánh tôi?” Đỗ Huyền thắc mắc ôm đầu, hắn cảm thấy mình thích nhầm người rồi.
“Anh không biết vì sao tôi đánh anh à? Nói linh tinh rằng người ta là giặc b*n n**c, anh có chứng cứ không?”
“Đương nhiên! Trước đây anh ta là đội trưởng đội Brilliant bọn tôi, nếu không phải anh ta nhận tiền của nước R thì
làm sao trận đó anh ta chơi chán như thế được?” “À, thể sau này mà đội Brilliant các anh thua ai thì tức là nhận tiền
của người ta rồi?” Cảnh Thiên hỏi vặn.
“Không phải… ôi chao, cô làm trong giới giải trí, cô không hiểu đầu”
“Tôi không hiểu? Khi tôi chơi game, chẳng biết anh còn đang bú sữa ở đâu đâu.”
Đỗ Huyền mở to mắt khi nghe Cảnh Thiên nói vậy.
“Năm nay tôi 22 rồi mà cô mới 20, vậy mà cô cũng có mặt mũi nói tôi còn đang bú sữa khi cô chơi game à?”
“Tôi mới 20 thì làm sao? Tôi vẫn có thể nghiền bẹp anh trong game thôi.”
Cảnh Thiên nói một cách rất mạnh mẽ, hai đội còn đang anh chết tôi sống bỗng bị những lời không đầu không cuối của cô chen
ngang, không biết nên tiếp lời như thế nào. “Nếu đã làm trong giới giải trí thì yên ổn mà làm người nổi tiếng đi. Khoe khoang bản
thân trước mặt tuyển thủ thể thao điện tử không khiến người tà nghĩ cô giỏi đầu, họ sẽ nghĩ cô là một tên hề chỉ biết mua may cho bàn
dân thiên hạ xem đấy” Ngô Cực lên tiếng với bộ mặt không biểu cảm.
Cảnh Thiên cười: “Anh là đội trưởng của Brilliant phải không? Thế thì anh chính là người có quyền phát ngôn nhất đội Brilliant rồi?
Hay là thế này đi, lát nữa họ còn phải nghỉ ngơi, để tránh các anh quấy rầy thời gian nghỉ của họ, bây giờ chúng ta đầu một trận nhé?”