Đúng là tay của đại ca từng bị thương” Phó Dục Hoành nói: “Đều tại cái tên thảo mai đó”
Phó Dục Hoành theo Tề Thịnh từ Heyday qua.3 Nghĩ đến những chuyện đại ca nhà mình đã gặp phải, đến bây giờ
cậu ta vẫn còn nghiến răng nghiến lợi.
“Bị thương như thế nào vậy1?” Cảnh Thiên hỏi. “Bị giẫm lên, từng rạn xương” Tề Thịnh bình tĩnh trả lời. “Cái gì?
Bị giẫm?”
Khúc Thừa Ý và Mục Hiểu Thông đều9 hét lên, đôi mắt không quá to của Cảnh Kiệt ở bên cạnh cũng trợn tròn, ngơ
ngác nhìn đội trưởng nhà mình.
“Tôi xem nào!”
Cảnh Thiên ngồi xuống và trải túi đựng kim châm cứu mình mang tới lên bàn.
Mọi người thấy vậy, mắt liền sáng lên.
“Tiểu 8Kiệt, hóa ra chị gái cậu làm châm cứu à?”
Cảnh Kiệt lắc đầu: …
Không phải!
Không phải đầu!
Nhưng nhìn thấy chị gái đã bắt đầu sờ xương của đội trưởng, cậu cũng không dám nói nữa, chỉ căng thẳng đứng
lên nhìn chị gái, hi vọng… hi vọng đừng châm cho đội trưởng phải nhập viện.
Cậu sợ kim châm nhất đấy.
Hồi còn nhỏ, vì cậu bị ốm nên không ít lần phải tiêm.
Cánh Thiên vừa sờ khớp xương vừa quan sát bàn tay đang không ngừng run rẩy của Tề Thịnh. Khi nhìn thấy vết
sẹo trên tay anh ta, cô nói: “Anh không chỉ bị giẫm một cái mà còn bị thương ngoài da vô cùng nghiêm trọng. Một
sợi gân trên tay anh đã bị giẫm đứt rồi.”
Mắt Tề Thịnh đầy đau buồn.
“Ừ, bị người ta cắt đứt gân tay”
Ngoại trừ Phó Dục Hoành, những thành viên còn lại trong team đều hít sâu một hơi một lần nữa.
Sau khi kiểm tra nhanh, Cảnh Thiên đâm một cây kim bạc vào tay Tề Thịnh. Cô nhìn thời gian: “Còn năm phút nữa
là phải vào trận, nhưng tôi cần châm cứu mười lăm phút, tức là đội trưởng của mấy người phải vào trận muộn hơn
mười phút.”
Mọi người: III
Vốn dĩ họ đã ít hơn đối phương 31 điểm rồi. Trừ khi trận sau giành được trên 80 điểm mới có thể thắng được.
Nhưng 80 điểm…
Còn là 80 điểm trong khi phải thiểu đội trưởng mười phút…
“Hiện tại bàn tay này của đội trưởng mấy người không thể tham gia thi được đâu. Cho nên còn không bằng không
tham gia, tranh thủ thời gian điều trị, tránh phí mạng” Lời nói của Cảnh Thiên thẳng thắn và tàn nhẫn.
“Tiểu Kiệt, em làm đội trưởng” Tề Thịnh nói. Cảnh Kiệt hơi ngơ ngác. Đây là lần đầu tiên cậu tham gia thi đấu
game, cậu chỉ là một người mới mà thôi.
Quan trọng là cậu không biết nói chuyện, khi lo lắng càng không biết nói hơn, làm đội trưởng thế nào đây?
Cảnh Việt nhìn chị gái mình bằng ánh mắt đáng thương.
Nhưng Cảnh Thiên nghe vậy rất vui mừng: “ôi, đội trưởng nhà em có con mắt thật sáng suốt, lần đầu tiên em tham
gia mà đã để em làm đội trưởng rồi, mau cảm ơn đội trưởng của em đi.”
Cảnh Kiệt thẫn thờ nhìn dáng vẻ thành công đoạt vị của chị mình, căng thẳng đến mức sắp nhảy lên.
Mãi cho đến khi môi Cảnh Kiệt đỏ lên, bắt đầu sưng, Cảnh Thiên mới nhìn Tề Thịnh và nói: “À, em trai tôi không
giỏi nói chuyện cho lắm, làm đội trưởng cũng không có gì, nhưng nếu bây giờ anh sắp xếp chiến lược xong xuôi,
đến lúc đó thằng bé dẫn đồng đội đánh là được rồi”
Tề Thịnh không nhịn được cười, gật đầu nói: “Được, nào, còn năm phút nữa. Anh nói qua chiến lược với mọi
người, muốn giành được trên 80 điểm trong trận đấu sau chỉ có một khả năng thôi. Nếu không làm được thì chúng
ta không có duyên với chung kết toàn quốc đâu.”
Trong phút chốc, trong mắt các thành viên đều hừng hực ý chí chiến đấu. Đối diện với cục diện gần như chắc chắn
thất bại, không một ai ủ rũ cả.
Trận thứ năm bắt đầu, khán giả thấy đội trưởng của đội Shadow lại đổi thành – Thần.
Tề Thịnh… không đến.
“Đội Shadow đang làm gì vậy? Năm trận thì có đến hai trận thiếu người”
“Biết mình thua rồi nên cũng chẳng cần tinh thần thi đấu nữa à?”
“Phí cá mấy trăm tệ tiền vé của tôi rồi!”
Khán giả từ bỏ ngay lập tức.