"Cha, mẹ, rốt cuộc các ngươi để lại thứ gì cho ta đây?"
Lý Lạc nhẹ nhàng xoa lồng ngực nơi trái tim đang đập rộn, sau đó tự giễu an ủi bản thân.
"Chắc là không phải một cái bánh sinh nhật cất giữ mấy năm đi..."
Bề mặt quả cầu thủy tinh sáng bóng nhẵn nhụi như mặt gương, giờ đang phản chiếu khuôn mặt có chút chờ mong và căng thẳng của Lý Lạc.
Hắn cũng rất muốn biết, thứ mà cha mẹ phí hết tâm tư để lại cho hắn rốt cuộc là cái gì...
"Phải mở như thế nào đây?"
Lý Lạc cố gắng áp chế sự căng thẳng trong lòng, nhìn quanh quả cầu thủy tinh đen nhánh thần bí này, sau đó thử đặt nhẹ hai tay lên phía trên thăm dò.
Ông!
Ngay khi bàn tay hắn chạm quả cầu đến thủy tinh, bên trong quả cầu thủy tinh kia phát ra một tiếng vang rất nhỏ, mặt ngoài vốn cứng rắn bóng nhẵn biến thành chất lỏng, từ từ bao trùm lên hai tay Lý Lạc.
Cùng lúc đó, Lý Lạc loáng thoáng cảm thấy lòng bàn tay mình như bị thứ gì như kim đâm vào, máu tươi chảy ra bị hấp thu ngay.
Chất lỏng màu đen dần rời khỏi hai tay hắn, đồng thời có tia sáng bắt đầu tỏa ra, cuối cùng kết thành hai quang ảnh trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Lạc.
Nhìn thấy hai bóng người vô cùng quen thuộc này, Lý Lạc lập tức cảm thấy một cảm giác chua xót vọt lên chóp mũi.
"Cha, mẹ..."
Hai quang ảnh kia gồm có một nam một nữ, người nam vô cùng anh tuấn, thân thể thẳng tắp như một cây thương. Hắn mặc bộ đồ thuần trắng, trên khuôn mặt là ý cười ôn hòa, phong thái uy nghiêm đem lại cho người ta một cảm giác an toàn khó nói thành lời.
Người nữ thì mặc một chiếc áo khoác màu tím, tóc dài vấn lên cao, hai tay ung dung đút vào trong túi áo, dung mạo của nàng cũng vô cùng mỹ lệ, đoan trang tao nhã.
Đó chính là cha mẹ của Lý Lạc, Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam.
"Ha ha, Tiểu Lạc, khi con nhìn thấy hình ảnh này của hai chúng ta chắc đã mười bảy tuổi rồi? Có lẽ lúc này chúng ta không còn ở bên cạnh con nữa." Khi Lý Lạc nhìn thấy hai quang ảnh, Lý Thái Huyền cũng đồng thời miệng nói.
"Chắc là Tiểu Lạc đã trở nên đẹp trai hơn rồi? Ở trong học phủ có được nữ hài nào theo đuổi không?" Đạm Đài Lam đứng bên cũng cười nói.
Lý Lạc dụi dụi mắt, lầm bầm: "Con của hai người bây giờ ngoài gương mặt đẹp trai ra thì chẳng còn gì khác, sao có thể có người theo đuổi được."
"Có phải bây giờ Tiểu Lạc đang phàn nàn về bản thân mình? Cảm thấy mình không còn gì khác nữa?" Dường như quang ảnh của Lý Thái Huyền có thể biết được suy nghĩ trong lòng Lý Lạc lúc này, hắn lại cười nói.
Đạm Đài Lam nói: "Là bởi vì trong cơ thể con không có tướng sao?"
Nghe đến đó, Lý Lạc lập tức giật mình, bởi vì khi tướng cung xuất hiện trong cơ thể hắn thì Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam đã mất tích, làm sao bọn họ biết được tình huống này của hắn?
"Tiểu Lạc đừng thấy giật mình, thật ra trước khi cơ thể con xuất hiện tình huống không có tướng, chúng ta đã dùng bí pháp đặc biệt để quan trắc qua, chúng ta cũng biết con có ba tướng cung." Ánh mắt Đạm Đài Lam dịu dàng nói.
Lý Lạc há to miệng, lúc này hắn nhớ tới rất nhiều điều, hóa ra cha mẹ đã biết được tình huống đặc biệt của cơ thể hắn trước cả hắn, vậy liệu chuyện này có liên quan gì tới việc cha mẹ mất tích hay không? Bây giờ hai người... rốt cuộc đang ở đâu? Vẫn sống tốt chứ? Tại sao nhiều năm như vậy lại không có một chút tin tức gì?
"Tiểu Lạc, trước hết ta muốn nói cho con biết rằng trời sinh không tướng không phải là đồ vô dụng, mà ngược lại, theo ta thấy thì nó là thể chất mạnh nhất thế gian, con đừng thấy chán nản vì điều đó, mà phải nên thấy vui vẻ mới đúng." Lời Lý Thái Huyền nói ra quá long trời lở đất, làm cho Lý Lạc trợn mắt hốc mồm.
"Cha, ngươi muốn an ủi ta thì cũng không cần quá mức như thế chứ?" Lý Lạc bày ra vẻ mặt ngươi đừng lừa lừa ta, không có tướng khiến cho người ta khó mà tu luyện được tướng lực, thế mà lại nói là thể chất mạnh nhất, cha đang lừa ai đấy.
"Con trời sinh không có tướng, không thể nào hấp thu hay tinh luyện được năng lượng của thiên địa, đây quả thực là vấn đề mấu chốt, nhưng cũng không phải không có cách giải quyết nó." Lý Thái Huyền mỉm cười, nói.
"Nếu không có tướng thì nghĩ cách bổ sung vào là được." Đạm Đài Lam cũng cười nói.
Lý Lạc nhíu chặt mày, nói thì nghe đơn giản đó, nhưng thật ra lại là không thể nào, tướng tính là bẩm sinh, chưa từng nghe thấy ai lại muốn bổ sung vào cả, lúc trước hắn cũng từng thử nghiệm, tất cả đều thất bại.
"Dùng phương pháp bình thường đúng là không thể nào làm được, kể từ sau khi chúng ta biết được tình huống trời sinh không có tướng của con thì vẫn luôn cố gắng tìm biện pháp."
"Trời cao cũng không phụ lòng chúng ta, cuối cùng chúng ta đã tìm ra."
Khi Lý Thái Huyền nói ra những lời này, Lý Lạc có thể nghe thấy rõ ràng tim mình đang đập như nổi trống, tiếng đập dữ dội đến nỗi khiến cho hắn nhất thời thấy choáng váng.
"Chúng ta đã đọc và phân tích vô số cổ tịch, cuối cùng tìm ra được một phương pháp tên là "Tiểu vô tướng thần đoán thuật", dùng thuật này có thể rèn ra tướng không phải bẩm sinh. Trong lúc rèn tiến hành dung hợp tinh huyết và linh hồn con người lại với nhau, cuối cùng sẽ tạo ra tướng có thể dung nhập vào trong tướng cung."
"Tiểu Lạc, con trời sinh không tướng chưa chắc đã là chuyện xấu. Tính ngẫu nhiên của tướng bẩm sinh quá mạnh, rất khó khống chế, nhưng tướng không phải bẩm sinh do "Tiểu vô tướng thần đoán thuật" này rèn ra thì lại có thể chế tạo dựa theo ý muốn của con."
"Nếu con muốn Nguyên Tố Tướng thì có thể chế tạo tướng theo hướng nguyên tố, muốn Vạn Thú Tướng thì có thể chế tạo theo phương hướng vạn thú."
"Đợi đến mai sau, khi trong ba tướng cung của con đã có đủ ba loại tướng do con tỉ mỉ rèn ra, thì khi đó chúng sẽ tương sinh với nhau, uy lực sẽ vượt xa tướng bẩm sinh."
Hai mắt Lý Lạc không khỏi sáng lên, đúng là như vậy, có vô số loại tướng, rất nhiều người đã có tướng tính cố định ngay khi mở ra tướng cung, mãi mãi không thể thay đổi. Còn hắn, mặc dù không có tướng tính bẩm sinh, nhưng lại có thể rèn ra tướng tính theo ý mình.
"Tiểu Lạc, tướng không phải bẩm sinh được "Tiểu vô tướng thần đoán thuật" rèn ra còn có một lợi ích tuyệt vời khác." Đạm Đài Lam tiếp lời.
Dù biết trước mắt chỉ là hình ảnh được cha mẹ lưu lại thôi, nhưng Lý Lạc đã lập tức lên tinh thần, tỏ vẻ hai người phải nói cho xong, không xong thì ta không ngủ.
"Phần lớn tướng bẩm sinh bình thường đều chỉ có duy nhất một nguyên tố, còn tướng do "Tiểu vô tướng thần đoán thuật" rèn ra lại khác, bởi vì nó chứa hai thuộc tính nguyên tố, một chính một phụ."
"Hai thuộc tính này nếu có thể lựa chọn thuộc tính bổ trợ cho nhau thì hiển nhiên sẽ như hổ mọc thêm cánh. Tuy rằng cũng có một số thiên tài địa bảo có khả năng làm cho tướng cung của con người sinh ra một loại nguyên tố khác, nhưng xác suất ấy quá mức nhỏ bé, nhiều lắm cũng chỉ giúp cho người ta lợi hại hơn chút thôi, kém xa bộ tướng tính có một nguyên tố chính và một nguyên tố phụ của con."
"Tuyệt quá tuyệt quá!"
Lý Lạc dùng sức vỗ tay, tất nhiên hắn biết rõ điều này đáng quý tới mức nào, nếu hắn lựa chọn tướng nguyên tố hỏa làm chính, sau đó lại thêm tướng nguyên tố lôi làm phụ, hỏa và lôi bổ trợ nhau, chắc chắn sẽ giúp sức công phá của tướng lực của hắn tăng lên cực lớn.
Nghĩ đến đây, hắn đã có chút kích động không kìm chế nổi. Thế này thì đúng là không tướng hơn xa bẩm sinh có tướng!
"Khụ, nhưng mọi chuyện khó mà hoàn hảo hoàn toàn được, tuy tướng không phải bẩm sinh vô cùng phù hợp với thể chất không tướng, nhưng cũng có chỗ thiếu hụt, đó là phẩm giai của tướng được rèn ra mới đầu sẽ không vượt qua tứ phẩm." Lý Thái Huyền đột nhiên ho một tiếng, nói.
Lý Lạc lập tức sững sờ, có chút chần chừ, tướng tứ phẩm, phẩm giai này đúng là hơi thấp, chênh lệch quá lớn so với Quang Minh Tướng cửu phẩm của Khương Thanh Nga.
Với sự chênh lệch phẩm giai này, e rằng cho dù tướng không phải bẩm sinh của hắn có thể nắm giữ hai loại nguyên tố chính phụ cũng không làm nổi trò trống gì.
Nhưng sự chần chừ ấy chỉ vỏn vẹn trong một thoáng, dù sao tình hình bây giờ của hắn đã tệ đến mức không thể tệ hơn, cho dù là tướng tứ phẩm cũng đã là tốt lắm rồi!
"Tất nhiên con cũng không cần phải vội, tuy điểm xuất phát của tướng không phải bẩm sinh hơi thấp, nhưng lại có thể dùng phương pháp khác để giúp nó tăng phẩm." Đạm Đài Lam thương nhi tử nhất, nàng bình tĩnh nói.
Lý Lạc bừng tỉnh đại ngộ, không sai, trên thế gian này có vô số diệu dược kỳ bảo, chúng có tác dụng làm tăng phẩm giai của tướng tính. Có một chức nghiệp đặc biệt gọi là Tôi Tướng sư, có thể luyện chế ra vô số linh thủy đặc biệt giúp rèn luyện tướng tính, được vô số Tướng sư hoan nghênh.
Nhưng phương pháp sử dụng ngoại vật để làm tăng phẩm chất của tướng tính này chung quy vẫn có hạn chế, bình thường có thể tăng tướng tính lên một hai phẩm đã là cực hạn.
Nếu điểm bắt đầu cao nhất của tướng không phải bẩm sinh của hắn chỉ có tứ phẩm, thì sau khi tăng lên, nhiều lắm cũng chỉ dừng ở ngũ hoặc lục phẩm.
"Tiểu Lạc đang lo lắng sử dụng ngoại vật để làm tăng phẩm chất của tướng tính vẫn có cực hạn sao?" Trong lúc Lý Lạc đang suy nghĩ, Lý Thái Huyền bỗng nhiên cười nói.
"Ồ?" Nhìn thấy nụ cười đó của Lý Thái Huyền, Lý Lạc không nhịn được mà hơi chớp mắt, chẳng lẽ ngay cả thiếu sót này cũng có thể bổ sung vào?
Ngay khi vẻ mặt Lý Lạc đang tràn ngập mong đợi, Đạm Đài Lam bên cạnh bỗng ho nhẹ một tiếng, cắt ngang lời Lý Thái Huyền đang chuẩn bị thốt ra, nàng hơi bất mãn nói: "Cái gì cũng bị ngươi nói hết thì ta còn gì để nói với Tiểu Lạc nữa?"
Lý Thái Huyền hiển nhiên hơi ngẩn ra, vội vàng nói: "Thật xin lỗi lão bà, lão bà, ta sai rồi, ngươi nói cho nhi tử tiếp đi."
Lý Lạc nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được mà lắc đầu, mong muốn sống sót này của cha đúng là không chê đi đâu được, đây là bị đánh cho quen đúng không vậy?
"Tiểu tử, có phải đang cười nhạo cha ngươi không đó?"
Dường như quang ảnh của Lý Thái Huyền biết được phản ứng của Lý Lạc khi nhìn thấy cảnh đó, lập tức hừ một tiếng, sau đó vô cùng nghiêm túc nói: "Con còn nhỏ, con không hiểu, không phải là ta đang sợ mẹ con, mà là vì quá yêu mẹ con thôi, ta cũng đã nói với con rất nhiều lần, yêu lão bà là gia huấn đầu tiên của nhà chúng ta, về sau con ở với Thanh Nga cũng phải bảo vệ gia quy cho vững vào đấy có biết không?"
Lý Lạc nghe thấy vậy thì không nhịn được cười lạnh một tiếng, cha, nếu mỗi lần ngươi nói lời đó với ta mà không có dấu bàn tay trên mặt thì ta đã tin rồi.
Nhưng nhắc đến Khương Thanh Nga, Lý Lạc lại thở dài một hơi, Khương Thanh Nga gần như là do một tay mẹ nuôi nấng lớn lên, nên tính cách hai người khá giống nhạ, động một chút là lại muốn đánh hắn.
Thế thì về sau phải làm sao bây giờ.
Trong lòng chất chứa ưu sầu, Lý Lạc ngẩng đầu nhìn bóng dáng cha mình, dường như Lý Thái Huyền cũng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hắn, nhất thời hai phụ tử đều có chút bi thương.
"Lý Thái Huyền, ngươi đừng có ở đây đùa giỡn làm lãng phí thời gian của ta nữa được không vậy?" Ngay khi phụ tử đang chua xót trong lòng, Đạm Đài Lam hơi nhếch lông mày lên nói.
Lý Thái Huyền nghe vậy, tranh thủ thời gian gật đầu biểu thị mình đã biết.
Sau đó Đạm Đài Lam nhìn về phía Lý Lạc, giọng điệu nàng trở nên dịu dàng: "Hạn chế tăng phẩm giai dựa vào ngoại vật của tướng tính chỉ nhằm vào tướng bẩm sinh, bởi vì cho dù xử lý những ngoại vật kia như thế nào thì sẽ luôn còn sót lại một ít tạp chất, những tạp chất này tích lũy dần dần khiến cho tướng cung phong bế hoàn toàn, tướng tính không thể tiếp tục tăng thêm phẩm giai nữa."
"Không tướng của con không ở trong phạm vi này, bởi vì tướng cung của người khác bẩm sinh đã có thuộc tính, cho nên sẽ bài xích những ngoại vật rèn luyện đó. Nhưng con lại không có tướng cũng không phân chia thuộc tính, không là không, không cũng đại biểu rằng có thể dung hợp vạn vật."
"Cho nên tướng của con có thể liên tục tăng lên dựa vào ngoại vật, tuy phẩm giai càng cao thì độ khó lại càng lớn, nhưng con thật sự có cơ hội làm tướng của mình trở nên hoàn mỹ."