Lý Lạc nhìn chằm chằm vào Bùi Hạo, tỉ mỉ quan sát hắn ta, bỗng nhiên hắn lại cười, mặc dù mấy năm nay hắn cũng thường thấy người ta thay đổi thái độ với mình, nhưng dù sao những người kia cũng chỉ là người ngoài mà thôi, còn Bùi Hạo này, nếu nói cha mẹ của hắn chỉ có ân cứu mạng, nuôi dưỡng với hắn ta thôi thì tuyệt đối không đủ.
Không có Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam, e rằng Bùi Hạo đã sớm bị kẻ thù đánh gãy tay chân, nhét vào trong rãnh nước bẩn chờ chết rồi ấy, nào có thể phong quang được như ngày hôm nay?
Nhưng biểu hiện bây giờ của Bùi Hạo lại không hề có một chút cảm kích nào với cha mẹ hắn, mà ngược lại còn vô cùng oán hận.
Điều này làm cho Lý Lạc phải cảm khái, cha mẹ hắn anh minh nhiều năm như vậy mà vẫn có lúc nhìn lầm.
"Đây chỉ là bản tính thực sự của Bùi Hạo chưởng sự thôi mà, có gì đáng để trách tội, mà nói thật, cho dù bây giờ ta trách tội ngươi thì có thể thế nào? Vậy nên không cần nói mấy lời nhảm nhí này nữa." Lý Lạc lắc đầu, sau đó ngồi xuống vị trí thủ tọa còn trống.
Khuôn mặt Bùi Hạo lộ ra ý cười, hắn tùy ý di di chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay, không hề tức giận vì những lời ẩn chứa hàm ý châm chọc của Lý Lạc, bởi vì vốn không cần thiết, như Lý Lạc đã nói đấy, cho dù muốn trách tội hắn thì có thể thế nào?
Lạc Lam phủ bây giờ đã không còn như trước kia nữa.
Không có hai ngọn núi lớn ấy chấn áp, Bùi Hạo không sợ bất cứ ai trong Lạc Lam phủ cả.
Một Thiếu phủ chủ không có tiền đồ cùng lắm chỉ là một con rối mà thôi, nếu như không phải còn có Khương Thanh Nga, chỉ e bây giờ Bùi Hạo đã nắm chắc Lạc Lam phủ vào tay.
"Nếu Thiếu phủ chủ đã đến rồi thì chúng ta hãy bắt đầu nghị sự đi?" Bùi Hạo chuyển mắt nhìn về phía Khương Thanh Nga.
Khuôn mặt Khương Thanh Nga không lộ ra biểu cảm gì, chỉ thản nhiên nói: "Vậy trước tiên ngươi nói xem tại sao ba các do ngươi quản lý năm nay lại không nộp một Thiên Lượng Kim nào lên cho khố phủ?"
Bùi Hạo than nhẹ một tiếng, nói: "Tình hình ba các đó của ta năm nay rất xấu, chắc hẳn tiểu sư muội cũng đã nghe qua, khố phòng của ba các đột nhiên bốc cháy, ta nghi là do những thế lực thèm thuồng Lạc Lam phủ đang giở trò. Ta cũng đã cho người điều tra, nhưng không tra ra được kết quả gì, vậy nên năm nay tạm thời không có tiền để nộp lên."
Lý Lạc chỉ im lặng lắng nghe, mặc dù hắn biết lý do của Bùi Hạo vô cùng buồn cười nhưng hắn cũng không nói chen vào, bởi vì hắn biết rõ hiện giờ hắn không có nhiều quyền lên tiếng trong Lạc Lam phủ, danh Thiếu phủ chủ này có lẽ chỉ là một vật trang trí trong mắt mọi người trong phủ mà thôi.
Đã vậy thì tất nhiên không cần mở miệng tự rước lấy nhục.
Khương Thanh Nga nhìn xoáy vào Bùi Hạo, hỏi: "Bùi Hạo, đây chính là lý do của ngươi?"
Bùi Hạo mỉm cười, nói: "Tiểu sư muội đã muốn một lý do thì ta cũng chỉ đành tùy tiện tìm một lý do cho ngươi thôi, có một số việc cần gì phải nói trắng ra?"
"Thôi được... Nếu đã nói đến bước này, thì ta cũng thông báo cho tiểu sư muội và Thiếu phủ chủ luôn... Ba các sẽ không chỉ không nộp tiền trong năm nay thôi đâu, mà về sau cũng sẽ không nộp lên nữa." Thanh âm Bùi Hạo tuy nhỏ, nhưng lọt trong tai mọi người ở đây lại như biến thành sấm rền.
Toàn thân Khương Thanh Nga tỏa ra hơi lạnh, như muốn đóng băng không khí, nàng lạnh lùng nói: "Vậy là ngươi dự định tự lập môn hộ?"
Bùi Hạo mỉm cười, nói: "Ta cũng không nỡ rời khỏi Lạc Lam phủ... Nhưng mà dù sao bây giờ trong Lạc Lam phủ cũng không có Phủ chủ, số tiền nộp lên ấy không biết sẽ rơi vào tay ai, đã vậy thì không bằng chờ sau này có Phủ chủ khiến cho người ta tin phục xuất hiện, ta lại tới nộp cũng không muộn."
Bầu không khí trong đại sảnh vô cùng ngột ngạt, sắc mặt sáu vị các chủ đều hơi khó coi, nếu thật sự để cho Bùi Hạo làm như vậy thì e ràng Lạc Lam phủ sẽ trở thành trò hề trong miệng tứ đại phủ kia.
Bởi vì hành động lần này của Bùi Hạo là muốn tự rút ra lập môn đồ riêng, muốn tách ra khỏi Lạc Lam phủ.
"Bùi Hạo, ngươi muốn phá nát Lạc Lam phủ sao? Ngươi cho rằng Lạc Lam phủ sụp đổ thì mình sẽ lấy được bao nhiêu lợi ích?" Một nam tử trung niên ngồi bên phải trầm giọng nói, người này tên Lôi Chương, là một trong số những các chủ ủng hộ Khương Thanh Nga.
Bùi Hạo lắc đầu: "Ta đã nói rồi, ta không muốn khiến Lạc Lam phủ sụp đổ."
Hắn im lặng một thoáng, sau đó chuyển mắt nhìn về phía Lý Lạc đang không nói lời nào, cười nói: "Thật ra nếu muốn ta giữ quy củ, từ nay về sau nộp đầy đủ Kim Lượng lên thì cũng không phải không thể... Điều kiện tiên quyết là Thiếu phủ chủ phải đáp ứng một yêu cầu của ta."
Mọi người trong đại sảnh đều giật mình, hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ rằng Bùi Hạo sẽ đột ngột kéo chủ đề lên người Lý Lạc.
Lý Lạc thoát khỏi trạng thái mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hắn nhìn chằm chằm vào Bùi Hạo, dường như có chút tò mò hỏi: "Không biết Bùi Hạo chưởng sự có yêu cầu gì?"
Ánh mắt Bùi Hạo chuyển từ trên người Lý Lạc về phía Khương Thanh Nga, nhìn tới dung mạo tinh xảo lạnh lùng và dáng người yểu điệu của Khương Thanh Nga, sâu trong mắt hắn bỗng lóe lên cảm giác tham lam nóng cháy.
"Ta mong Thiếu phủ chủ có thể giải trừ hôn ước với tiểu sư muội."
Hắn vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng khách lập tức đông cứng lại.
Mặc dù Lý Lạc vẫn chưa tới mức giận tím mặt, nhưng khuôn mặt của hắn đã không còn biểu cảm gì nữa. Tuy trước đó hắn đã thảo luận về việc trả lại hôn ước cho Khương Thanh Nga, thậm chí còn thành lập cả một giao dịch với nàng.
Nhưng... Hôn ước đó là chuyện riêng giữa hắn và Khương Thanh Nga, hai người bọn họ có thể tùy ý nói gì, làm gì với nó...
Còn Bùi Hạo thì là cái thá gì?
"Ầm!"
Ngay khi trong lòng Lý Lạc đang dâng trào lạnh lẽo, đột nhiên có một nguồn năng lượng cường thế bộc phát ra ngay trong đại sảnh.
Nguồn năng lượng ấy vô cùng chói mắt, ánh sáng quét ngang che phủ tất cả nguồn sáng khác trong đại sảnh.
Sau đó, Lý Lạc loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng Khương Thanh Nga ngồi bên cạnh mình vọt ra như một tia chớp.
Trực tiếp đâm về phía Bùi Hạo.
Đòn tấn công bất ngờ khiến cho ánh mắt Bùi Hạo đọng lại, trong giây lát tiếp theo, thân thể hắn cũng bộc phát ra kim quang sắc bén.
Khuyên tai hình kiếm rũ xuống bên tai hắn nhanh chóng rơi ra, phóng lớn lên, hóa thành một thanh trường kiếm màu vàng.
Tướng lực vàng kim sắc bén trên trường kiếm sôi trào, liên tục dập dềnh bất định tựa như vô số kim hồng.
Keng!
Thanh âm kim loại va chạm vào nhau vang lên, sóng xung kích năng lượng cuồng bạo bùng lên, lập tức khiến cho tất cả bàn ghế trong đại sảnh bị chấn cho vỡ nát.
Chín vị các chủ vội vàng vươn tay hóa giải luồng sóng năng lượng ấy, sau đó dán mắt nhìn vào giữa sảnh.
Chỉ thấy ở đó có hai bóng người đang đối diện với nhau, kiếm kề sát kiếm, chính là Khương Thanh Nga và Bùi Hạo.
Khương Thanh Nga cầm một thanh trọng kiếm trong tay, trên thân kiếm có ánh sáng óng ánh lưu động, ánh sáng đó chói mắt vô cùng, chỉ nhìn lướt qua thôi đã khiến đôi mắt người ta đau nhói.
Mà cảm giác tinh khiết và thần thánh kia cũng khiến cho bọn họ phải giật mình.
Tướng lực quang minh thật kinh khủng!
Đứng đối diện với Khương Thanh Nga là Bùi Hạo, hắn cầm một thanh trường kiếm màu vàng trong tay, tướng lực vàng kim dũng mãnh tuôn ra từ trong cơ thể hắn có vẻ đặc biệt sắc bén và lạnh lùng.
Đó là lực Kim Tướng.
Hai kiếm va chạm, tướng lực đối đầu, khiến cho sàn nhà dần nứt vỡ.
Bùi Hạo chớp mắt cười nói: "Cửu phẩm Quang Minh Tướng quả nhiên danh bất hư truyền, tiểu sư muội rõ ràng mới chỉ là Địa Sát tướng sơ kỳ, nhưng tướng lực này lại hoàn toàn không kém Địa Sát tướng hậu kỳ là ta bao nhiêu."
"Kim Tướng của ngươi đã tăng lên thất phẩm rồi đúng không? Xem ra ngày xưa ngươi đã nuốt không ít tiền của Lạc Lam phủ." Khương Thanh Nga lạnh lùng nói.
Trước kia Kim Tướng của Bùi Hạo là lục phẩm, nhưng trong lần giao thủ này, Khương Thanh Nga phát hiện ra tướng lực của Kim Tướng đối phương đã trở nên sắc bén hơn, mà số lượng linh thủy cần để Kim Tướng lục phẩm thăng lên thất phẩm không hề ít chút nào.
Bùi Hạo không nói gì, một giây sau cả hắn và Khương Thanh Nga gần như là đồng thời bộc phát ra tướng lực trong cơ thể, mũi kiếm hung hăng va chạm với nhau.
Keng!
Tiếng kim loại cuốn theo năng lượng xung đột với nhau, thân ảnh cả hai đều lùi về phía sau mấy bước.
"Bùi Hạo, làm càn!" Lúc này mấy vị các chủ Lôi Chương đã xuất hiện ngay sau lưng Khương Thanh Nga, xanh mét mặt mày quát.
Ba vị các chủ kia cũng xuất hiện sau lưng Bùi Hạo, trên mặt lộ ra vẻ đề phòng.
Bên ngoài đại sảnh, động tĩnh lớn truyền ra khiến cho cả tòa nhà cũ xảy ra hỗn loạn, có hai phe phái ùa tới từ khắp nơi như thủy triều, giằng co với nhau.
"Tiểu sư muội, ngươi định cho cả Đại Hạ quốc biết Lạc Lam phủ xảy ra nội loạn sao?" Bùi Hạo cười nhạt nói.
Vẻ mặt Khương Thanh Nga lạnh lùng, sát ý dâng lên trong mắt nàng: "Bùi Hạo, nếu ngươi không muốn chết thì nuốt câu nói lúc trước về lại bụng đi, ngươi không có tư cách xen vào chuyện của chúng ta."
Bùi Hạo im lặng một lát rồi cau mày nói: "Tiểu sư muội, ngươi cần gì phải như vậy, phần hôn ước này chỉ là một gánh nặng với ngươi thôi mà? Ta biết ngươi mang lòng biết ơn sư phụ và sư nương, nhưng ngươi không cần thiết phải gả cho Lý Lạc, hắn... Thật sự không xứng với ngươi."
"Người lang tâm cẩu phế như ngươi tất nhiên không biết ơn nghĩa là cái gì." Khương Thanh Nga thản nhiên nói.
Bùi Hạo lắc đầu, sau đó chuyển mắt về phía Lý Lạc, nói: "Lý Lạc, ngươi rất thông minh, cho nên ta nghĩ chắc ngươi phải biết cái gì gọi là hoài bích có tội. Lạc Lam phủ là viên ngọc đẹp đối với ngươi, mà bậc thiên chi kiêu tử như tiểu sư muội lại càng là thứ ngươi không thể với tới."
"Tin ta đi, nếu như ngươi dùng lòng biết ơn của tiểu sư muội đối với sư phụ và sư nương để giam cầm nàng, thì cuối cùng sẽ chỉ rước tới tai họa cho bản thân thôi."
Lý Lạc bình tĩnh nói: "Vậy theo ý của ngươi là ta phải từ bỏ cả Lạc Lam phủ và Thanh Nga tỷ sao?"
"Nếu như ngươi đủ thông minh thì nên như vậy." Bùi Hạo gật đầu, có chút thương xót nói: "Ta đây cũng là vì tốt cho ngươi, nếu như không có bản sự vậy thì phải thu liễm sự tham lam, như vậy còn có thể làm một người nhàn nhã phú quý."
Lý Lạc cười cười, nói: "Bùi Hạo, ngươi thật sự không lo rằng nhỡ có một ngày cha mẹ ta đột nhiên trở về?"
Con ngươi Bùi Hạo hơi co lại, sắc mặt ba vị các chủ phía sau hắn cũng hơi thay đổi.
Cuối cùng, Bùi Hạo chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Lý Lạc, ngươi đừng ôm mong muốn đáng buồn lại ngây thơ đó nữa, theo như ta được biết, chỉ e sư phụ và sư nương không về được."
Hắn nhìn Lý Lạc, khuôn mặt lộ ra vẻ đồng tình, thở dài một hơi.
"Cho nên… Chỗ dựa lớn nhất của ngươi đã không còn nữa."
"Ngươi bây giờ có khác gì ta năm đó đâu? Không... Ngươi chưa hẳn đã so được với ta khi đó."
"Bởi vì mặc dù lúc đó ta không có bối cảnh, cùng đường mạt lộ, nhưng ít ra ta vẫn có tiềm lực."
"Mà ngươi thì… Không có gì cả."
Lời Bùi Hạo nói hệt như một lưỡi đao, từng đao đâm thấu tim, mấy vị các chủ ủng hộ Khương Thanh Nga nghe vậy đều lộ ra vẻ giận dữ.
Bọn họ không nhịn được mà dõi mắt nhìn về phía Lý Lạc, nhưng lại kinh ngạc thấy rằng vẻ mặt Lý Lạc không hề có một chút tức giận nào, điều này khiến bọn họ phải thở dài một hơi, đồng thời cũng có chút cảm khái, tuy vị Thiếu phủ chủ này trời sinh đã không có tướng, nhưng ít ra tâm tính của hắn không tệ chút nào.
Bùi Hạo cũng phát hiện ra Lý Lạc không quan tâm tới lời mình nói, không khỏi thấy kinh ngạc, nhưng hắn cũng hiểu, biến cố mấy năm nay đã sớm làm cho Lý Lạc phải chấp nhận sự thật tàn khốc này.
"Nói xong chưa?" Lý Lạc bình tĩnh hỏi.
Bùi Hạo nở nụ cười nhạt.
"Ta cảm thấy thật khó hiểu, đáng lẽ cha mẹ ta phải có ơn lớn với ngươi mới đúng, nhưng vì sao ngươi lại có vẻ oán hận bọn họ vậy?" Lý Lạc hỏi.