Chương 7
“Bên khu Rainbow còn có người nào khác không?”
“Có sắp xếp một người hầu ở bên đó để chăm sóc cho phu nhân, cũng là một cô bé khoảng hơn hai mươi tuổi”
“Cậu đi nói với cô ta, tối nay tôi về đó.”
Doãn Cẩn ngây người, một năm rồi chưa từng về, giờ đột nhiên lại vẽ?
Chỉ là, anh cũng không dám hỏi nhiều, dù sao Quan Triều Viễn cũng đang tức giận, chỉ đành làm theo lời anh ta nói.
Học viện điện ảnh đại học Z Bây giờ Tô Lam sắp tốt nghiệp rồi, giờ đã là tháng năm, luận văn tốt nghiệp và tìm việc đều rất cấp bách, bận đến bù đầu rối tai.
Cô về nhà nghỉ ngơi một chút, tối qua bị tên đàn ông kia dày vò không nhẹ, nhưng vẫn phải lết tấm thân mệt mỏi đến trường, cô cần tìm một vài tư liệu, đang chuẩn bị đi tới thư viện.
Một chiếc Maserati đỏ đỗ ngay trước mặt cô, tiếng xe phanh gấp thu hút sự chú ý của không ít người.
Cửa xe mở ra, lọt vào tầm mắt trước tiên chính là đôi giày cao gót màu đỏ, theo sau là đôi chân nuột nà, tiếp đó thì Tô Lam thấy rõ rồi.
Em gái của cô, Tô Nhược Vân “Wow, là Tô Nhược Vân đó, chiếc xe thể thao đẹp quá!”
“Còn không phải sao! Bạn trai người ta là chủ tịch của Quốc tế Nghệ Tân, đã sớm kí với Quốc tế Nghệ Tân rồi, đoán chừng nổi tiếng là chuyện sớm muộn thôi!”
Cạnh đó có người cực kì hhυyệŧ, đang thảo luận sôi nổi.
Tô Lam không hề muốn gặp cô ta, vờ như.
không nhìn thấy, đang chuẩn bị đến thư viện thì âm thanh quen thuộc kia truyền tới.
“Chị gái! Lâu rồi không gặp ha!” Tô Nhược Vân tháo kính râm xuống, điềm nhiên như không vẫy tay với Tô Lam.
Tô Lam nhắm mắt, hít sâu một hơi, quay người lại, trên mặt là nụ cười xán lạn, nhưng chỉ là nụ cười giả tạo: “Phải đó, lâu rồi không gặp, trùng hợp thật”
Trong ngôi trường này, không ít người sẽ là ngôi sao tương lai, còn Tô Nhược Vân, từ khi mới chỉ là sinh viên năm hai đã là người nổi tiếng rồi.
Trước kia cô ta tập thể dục thẩm mĩ, còn đại diện trường ra nước ngoài thi đấu, sau đó chọn học ngành diễn xuất, kí hợp đồng với Quốc tế Nghệ Tân, trong mắt rất nhiều người, cô ta đã là một ngôi sao mới đầy triển vọng!
Sự xuất hiện của cô ta tự nhiên cũng sẽ thu hút sự chú ý của không ít người, mọi người đều quây xung quanh.
“Tô Nhược Vân còn có chị gái sao?” Có người dè dặt dò hỏi “Đúng vậy, nghe nói Tô Nhược Vân cái gì cũng làm được, còn người chị kia cái gì cũng không biết! Đều là khoa biểu biễn, Tô Nhược Vân đã đóng vai chính rồi, còn chị cô ấy vẫn đóng vai phụ thôi!”
Thấy mọi người xung quanh bàn tán, trong lòng Tô Lam cảm thấy khó chịu.
“Chị à, vừa đẹp hôm nay gặp được chị, em và anh Dịch sắp đính hôn rồi, tới lúc đó chị phải đến đó nha”
“Ồ, vậy sao? Kéo dài lâu như vậy mới đính hôn sao?” Tô Lam không nhịn được cười lạnh một tiếng, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Lời này đã kích động Tô Nhược Vân, sắc mặt hơi khó coi, nhưng chỉ trong chớp mắt liền trở thành vẻ kiêu hãnh.
“Phải đó, gia đình họ Mộ Dung là gia tộc lớn, mọi thứ phải từ từ theo trình tự, chẳng qua, chị cứ yên tâm, chẳng mấy nữa là được uống rượu mừng của bọn em rồi”
Kiêu ngạo, đương nhiên cô ta có vốn diễu võ giương oai trước mặt Tô Lam rồi.